Trần Nghĩa lùi về vị trí xa hơn nhưng vẫn hung hăng siết chặt cổ mình, ánh mắt oán độc dán chặt bọn họ: “Các người nghĩ còn có thể làm tôi bị thương sao? Bây giờ, kẻ vô dụng là ai? Chính các người mới là đồ vô dụng!!”
Quan Xán: “Trần Nghĩa mày cái *#¥%… Ông đây @¥#¥… Mày #%%…”
Quan Xán rất muốn bò dậy nhưng cơ thể giống như chẳng phải của mình nữa, lúc này cậu ta chỉ có thể chửi rủa.
Phong Trường Đình đã khôi phục giọng nói, lập tức lên tiếng: “Năng lực của anh ta một lần chỉ có thể khống chế một người, nhưng sau khi bị khống chế cơ thể sẽ lập tức hóa đồng. Dù ngừng khống chế cũng cần thời gian để hồi phục. Chỉ cần anh ta liên tục chuyển đổi mục tiêu khống chế, chúng ta vĩnh viễn không thể đứng dậy được.”
Phong Trường Đình đêm qua đã nếm trải sự quỷ dị trong năng lực của Trần Nghĩa nhưng hôm nay dường như nó lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Mấy người cứ gượng dậy rồi lại bị quật ngã xuống hết lần này tới lần khác, cảnh tượng kỳ lạ đến mức vừa quỷ dị lại vừa có chút buồn cười…
Quan Xán bị quật ngã liên tục đã lôi hết tổ tông mười tám đời nhà Trần Nghĩa ra chửi: “Chết tiệt… Rốt cuộc thằng đó là cái thứ quái quỷ gì vậy!”
“Trần Nghĩa, anh bình tĩnh lại một chút…” Không thể tấn công, Thẩm Thập Cửu chỉ có thể cố gắng khuyên nhủ.
Ai ngờ Trần Nghĩa nghe vậy liền như phát điên: “Bình tĩnh? Cậu bảo tôi phải bình tĩnh thế nào? Không phải các người tới cứu chúng tôi sao? Tại sao không bảo vệ chúng tôi? Rõ ràng các người có bản lĩnh, vì sao lại cứ nhìn chúng tôi đi tìm chết? Tôi không muốn chết, tôi chỉ là không muốn chết thôi! Tại sao các người không cứu tôi!!”
Vết hóa đồng trên mặt anh ta đã lan qua sống mũi, đang tiếp tục lan qua nửa mặt còn lại. Con ngươi còn cử động được đỏ rực đầy tơ máu, anh ta gào thét như ác quỷ: “Nếu đã phải chết ở đây, vậy thì tôi cũng phải kéo các người chôn cùng!!”
“Đồ ngu ¥%@#…”
Tiếng chửi rủa của Quan Xán đột ngột biến thành tiếng r*n r* đau đớn: “Ư… khụ…”
Có lẽ vì Quan Xán chửi quá khó nghe, Trần Nghĩa lúc này chỉ chăm chăm muốn g**t ch*t cậu ta, nhờ thế mà những người khác có thêm chút thời gian th* d*c.
Thẩm Thập Cửu lôi ra một ống tiêm chứa chất lỏng màu xanh lục, đâm thẳng vào đùi mình.
Cậu ta cắn răng chịu đựng nỗi đau do thuốc mang lại, không dám tạo ra động tĩnh quá lớn sợ Trần Nghĩa phát hiện.
Sau cơn đau dữ dội là quá trình hồi phục cực nhanh. Thân thể cậu ta chỉ trong vài giây đã trở lại trạng thái đỉnh cao, thậm chí còn vượt qua cả trạng thái đỉnh cao.
【Thuốc hồi phục cường hiệu: Sau khi dùng sẽ khôi phục về trạng thái đỉnh cao, trạng thái kéo dài 20s, trong thời gian này miễn dịch toàn bộ thương tổn. Nhưng xin chú ý, sau khi trạng thái kết thúc, toàn bộ thương tổn sẽ phản phệ gấp 3 lần.】
【Hạn chế sử dụng: Xin đừng dùng lên sinh vật phó bản.】
【Số lần sử dụng: 1.】
Bóng dáng Thẩm Thập Cửu biến mất ngay tại chỗ.
Trần Nghĩa cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau, muốn nghiêng người né tránh nhưng đã muộn. Con dao trong tay Thẩm Thập Cửu đã đâm thẳng vào cơ thể anh ta.
Thẩm Thập Cửu cảm giác lưỡi dao chạm phải th* c*ng r*n, không thể đâm sâu thêm liền rút dao ra, thoắt một cái biến mất sau lưng Trần Nghĩa.
【19s.】
Trần Nghĩa lập tức định khống chế Thẩm Thập Cửu nhưng anh ta nhanh chóng phát hiện ra trạng thái hiện tại của Thẩm Thập Cửu cực tốt, mình không thể khống chế được cậu ta.
Đáng chết…
Trần Nghĩa xoay người tung quyền, đấm trúng vào khoảng không. Vừa quay lại, mũi dao sắc bén đã nhắm thẳng tim anh ta.
Trần Nghĩa không né tránh, thậm chí còn chủ động nghênh đón lưỡi dao.
Một tia bất an thoáng dâng trong lòng Thẩm Thập Cửu nhưng đã không còn kịp nữa.
“Keng!”
“Ha ha ha!” Trần Nghĩa nhân cơ hội chộp lấy tay Thẩm Thập Cửu, gằn giọng: “Cậu nghĩ tôi ngu ngốc đến mức không bảo vệ trái tim mình sao?”
Thẩm Thập Cửu lập tức đổi chiêu, vung dao chém thẳng vào mắt anh ta.
Đôi mắt rõ ràng là nhược điểm, Trần Nghĩa buộc phải buông tay, vội vàng né tránh.
Cánh tay còn lại của Trần Nghĩa cũng bắt đầu hóa đồng, anh ta che con mắt yếu ớt rồi dùng cơ thể cứng rắn như thép lao thẳng vào Thẩm Thập Cửu.
Dưới trạng thái tăng cường của thuốc, Thẩm Thập Cửu dù bị thương cũng không cảm nhận được đau đớn, lập tức khôi phục lại trạng thái đỉnh cao.
“Bốp!”
Một quyền của Trần Nghĩa hất văng Thẩm Thập Cửu ra ngoài. Nhưng ngay lúc thân thể sắp chạm đất, Thẩm Thập Cửu lại biến mất
Một luồng gió lướt qua bên tai Trần Nghĩa, Thẩm Thập Cửu xuất hiện bên cạnh anh ta.
【12s.】
“Keng keng…”
“Xoẹt…”
Dao va chạm với lớp đồng, liên tục tóe lửa. Thẩm Thập Cửu di chuyển nhanh như gió, còn Trần Nghĩa mình đồng da sắt, hai bên nhất thời bất phân thắng bại.
Thời gian sắp hết…
Đúng lúc ấy, giữa tiếng gió vù vù, Thẩm Thập Cửu bắt được một giọng nói mơ hồ: “Quần áo, quần áo anh ta!!”
Quần áo? Quần áo…
Trần Nghĩa hiển nhiên cũng nghe thấy, ánh mắt lập tức tràn ngập hận ý dữ dội: “Chôn cùng! Tất cả các người đều phải chôn cùng tôi!!”
【8s.】
Liễu Nhạn Lai từ một bên khác nhào tới lưng Trần Nghĩa, như bạch tuộc khóa chặt anh ta, ép cả hai ngã xuống đất.
Thẩm Thập Cửu lướt người qua, nhân lúc Liễu Nhạn Lai còn đang khống chế Trần Nghĩa, nhanh chóng vung dao cắt rách quần áo trên người anh ta.
Âm thanh vải rách vang lên khiến Trần Nghĩa hoảng hốt, anh ta điên cuồng vặn vẹo thân thể, muốn hất văng Liễu Nhạn Lai.
【3s.】
Hai người lăn lộn trên mặt đất, Thẩm Thập Cửu liền nhân lúc sơ hở mà đâm dao xuống.
Trần Nghĩa phẫn nộ biến Liễu Nhạn Lai thành người đồng nhưng anh ta lại quên mất rằng Liễu Nhạn Lai đang khóa chặt trên người mình, sau khi hóa đồng cánh tay càng không thể cử động, anh ta lại càng không thể thoát thân.
Quần áo bị cắt thành từng sợi, từng mảnh, bị lột rời khỏi người Trần Nghĩa.
【2s.】
Hai tay Trần Nghĩa cuồng loạn túm lấy tóc Thẩm Thập Cửu, ngón tay cào móc vào mắt cậu ta: “Tôi không thể chết, tôi không thể chết! Người chết phải là các người, là các người! Cho dù tôi chết cũng phải kéo các người chôn cùng!! Ha ha ha ha, chết chung đi!!”
“Xoẹt ——”
Mảnh vải cuối cùng cũng bị kéo xuống.
Khuôn mặt Trần Nghĩa nhanh chóng hóa đồng, miệng anh ta mở ra nhưng không còn phát ra âm thanh nào nữa, cuối cùng hóa đồng tới đôi mắt, anh ta mở to mắt đầy oán hận nhìn lên bầu trời mà chết đi.
【0s.】
Đếm ngược về không.
Ngón tay Thẩm Thập Cửu run lên, con dao trong tay rơi xuống, cơn đau dữ dội ập đến, xương cốt toàn thân đứt từng khúc một.
Liễu Nhạn Lai khôi phục cảm giác, anh ta đẩy người đồng đang đè trên người mình ra: “Thẩm Thập Cửu, cậu không sao chứ?”
“Không…” Thẩm Thập Cửu phun ra một ngụm máu, lập tức ngất đi.
“Quan Xán? Quan Xán!!”
Liễu Nhạn Lai ngẩng đầu nhìn về phía đó, Ninh Phồn và Phong Trường Đình đang cố lay gọi Quan Xán, đáng tiếc người kia không có bất kỳ phản ứng nào, ngay cả lồng ngực cũng chẳng còn nhấp nhô.
Trần Nghĩa cuối cùng vẫn kéo theo một người chết cùng…
***
***
Ngân Tô ăn sáng xong, khi tới ngoài khu vực bình chọn thì Đại Lăng hớn hở chạy trở về. Cô bé trả lại chiếc bình trống cho Ngân Tô: “Chị, đều đã đặt xong rồi.”
Ngân Tô cất bình đi: “Không bị ai phát hiện chứ?”
Đại Lăng ưỡn ngực, kiêu hãnh vô cùng: “Đương nhiên là không, em rất cẩn thận đó.”
“Rất tốt.”
Ngân Tô vẫy tay cho Đại Lăng lui rồi kéo người đồng đang muốn rẽ sang hướng khác tiến vào khu vực bình chọn.
Địa điểm bình chọn là nhà máy thường dùng để tổ chức đại hội, bên trong có một sân khấu rất lớn, phía trên còn treo một chiếc đồng hồ, kim giây lúc này đang chậm rãi di chuyển.
Trên sân khấu là vô số người đồng đứng sừng sững.
Phần lớn trong số đó thậm chí còn không có hình dạng hoàn chỉnh, trông như những người đồng phế thải lượm từ đống rác.
Một số ít còn giữ nguyên được hình dáng, đáng tiếc chế tác thô sơ, hoàn toàn không có chút mỹ cảm nào.
Rất ít cái được làm khá hoàn mỹ, nhưng chỉ có thần thái mà không có linh hồn, đứng trên sân khấu vẫn chỉ là vật chết.