Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 833

Những nhân viên dự thi đi đến bước cuối cùng tuy không nhiều nhưng lúc này bên dưới cũng hơn ba trăm người ngồi, có người ghé tai nhau thì thầm, có người đờ đẫn nhìn chằm chằm sân khấu, cũng có người mặt mũi đầy vẻ sốt ruột.

“Sao còn chưa bắt đầu? Làm lỡ cả giờ làm việc của tôi rồi.”

“Chưa tới giờ, đợi thêm chút đi.”

“Phiền chết mất, tôi đã nói là không muốn tham gia rồi!!”

“Sắp kết thúc rồi, nhanh thôi chúng ta sắp được về làm việc rồi, mọi người kiên nhẫn chút.”

Tiếng bàn tán xì xào đột nhiên im bặt theo sự xuất hiện của người ở cửa, toàn bộ người trong hội trường đồng loạt quay đầu.

Ngân Tô hơi nhướng mày, thoải mái chào hỏi: “Chào buổi sáng, không ngờ các vị thí sinh đây lại đúng giờ thế này, tôi rất vui mừng.”

Tĩnh lặng ——

Sau khoảnh khắc yên lặng ngắn ngủi, dần dần vang lên tiếng xì xào bàn tán.

“Là chủ nhiệm à……”

“Chủ nhiệm cũng tham gia sao?”

“Nghe nói chủ nhiệm này đầu óc không được bình thường…”

“Đừng chọc cô ta, đợi thi xong rồi tính.”

“À, tôi bắt đầu có chút mong chờ rồi đấy…”

Không ai để ý đến chủ nhiệm Tô, bên cạnh cô còn có một người đồng biết cử động đi theo nhưng cũng không gây ra sóng gió gì lớn.

May mà Ngân Tô không phải kiểu cấp trên bụng dạ hẹp hòi, chẳng bận tâm đến sự vô lễ của nhân viên, ánh mắt cô quét quanh bốn phía, trông thấy Tiểu Đào đang đứng trên sân khấu.

Ngân Tô kéo người đồng đi lên sân khấu, quan sát vị trí trên sân khấu.

Hàng đầu đã bị người đồng đến trước chiếm mất, lúc này không còn chỗ trống.

Thế là Ngân Tô liền dời người đồng ở vị trí trung tâm sang chỗ khác, kéo người đồng của mình đặt vào đó.

“Chủ nhiệm, cô làm gì thế?” Bên dưới có một NPC kêu lên: “Cô làm gì mà dời người đồng của tôi?”

“Rõ ràng lắm mà, chen một chỗ thôi.” Ngân Tô nói đầy lý lẽ: “Tôi là chủ nhiệm, chẳng lẽ còn không được chen hàng à?”

NPC bị chen hàng giật giật khóe miệng, mặt cứng đờ nói: “Người đồng đặt ở đâu chẳng được, cũng đâu có gì khác nhau!”

“Đúng vậy, đặt ở đâu chẳng được, có gì khác nhau đâu?” Ngân Tô hỏi vặn lại: “Anh hiếu kính chủ nhiệm một chút thì sao nào?”

“…”

“Anh còn ý kiến gì không?”

“…”

NPC không biết là vì e ngại thân phận chủ nhiệm của cô hay vì nguyên nhân nào khác, chỉ bất mãn trừng Ngân Tô một cái rồi ngậm miệng lại.

Giải quyết xong vấn đề vị trí trung tâm, Ngân Tô vẫy tay gọi Tiểu Đào: “Tiểu Đào.”

“Chủ nhiệm.” Tiểu Đào gượng cười, đi đến bên cạnh Ngân Tô.

Ngân Tô thở dài, lại lắc đầu, vô cùng thất vọng: “Tại sao cô lại lừa tôi?”

“Chủ, chủ nhiệm, tôi lừa cô cái gì chứ?”

“Cô nói ông chủ không có trong nhà máy, vậy sao tối qua tôi lại nhìn thấy ông chủ?”

“À…” Tiểu Đào vội vàng muốn giải thích: “Chủ nhiệm, tôi thật sự không biết ông chủ đã về, hôm nay vốn không phải ngày bình chọn, có lẽ ông chủ trở về sớm…”

“Không cần giải thích.” Ngân Tô kéo Tiểu Đào tới trước mặt: “Nhân viên thích nói dối thì không phải là nhân viên tốt.”

Tiểu Đào còn muốn giải thích nhưng bụng lại đau nhói, cô ta gần như theo bản năng đẩy Ngân Tô ra.

Ngân Tô thuận thế buông tay.

Tiểu Đào ngã xuống sân khấu, máu phun ra bắn tung tóe lên người đồng bên cạnh.

“Cô đang làm gì đấy?”

Một giọng nói trầm thấp, hùng hậu vang lên từ phía bên phải sân khấu.

“Ông… Ông chủ, cứu mạng.” Tiểu Đào như nhìn thấy cứu tinh: “Chủ nhiệm… Chủ nhiệm muốn giết tôi.”

Ngân Tô quay đầu nhìn sang, một người đàn ông trung niên đứng ở bên kia, trên người mặc đồng phục công nhân cùng loại, trước ngực lại không thẻ công tác.

Không có thẻ công tác…

Xong rồi.

Không thể làm ông chủ được nữa.

Chức vụ trong nhà máy được xác định bằng thẻ công tác, nếu chủ nhà máy không có thẻ công tác thì cuộc bình chọn tự cô tiến hành chẳng phải sẽ không có hiệu lực sao.

A…

Cái trò chơi rách nát này chẳng lẽ tạm thời sửa lại thiết lập rồi!!

Không sao, đợi ông ta bình chọn xong vẫn có thể giết, cái chức ông chủ này cô nhất định phải thử trải nghiệm một phen cho biết!!

Ngân Tô nghĩ ra cách hay, lại nở nụ cười rạng rỡ rồi bắt đầu bịa chuyện: “Ông chủ à, đây gọi là khởi đầu may mắn. Ngụ ý hoạt động hôm nay của chúng ta nhất định sẽ kết thúc viên mãn.”

Ông chủ bước lên bậc thang lên sân khấu, ông ta làm ngơ trước lời cầu cứu của Tiểu Đào, giọng mỉa mai châm chọc: “Chủ nhiệm Chu đúng là biết ăn nói.”

Ngân Tô cười híp mắt nịnh nọt: “Đều nhờ ông chủ dạy bảo tốt.”

Ông chủ trừng Ngân Tô một cái, hiển nhiên ông ta rất rõ ràng bản thân có ‘dạy bảo’ chủ nhiệm này hay không.

Nhưng quy tắc thẻ công tác bày ra ở đó, ông chủ đành phải thừa nhận thân phận ‘chủ nhiệm’ của cô.

Ít nhất là tạm thời ông ta không làm gì được cô… Chờ bình chọn kết thúc, ông ta sẽ cho cô đẹp mặt.

“Được gặp ông chủ là ước mơ lớn nhất hiện tại của tôi…”

“Ồ? Nói vậy là cô còn có ước mơ lớn hơn nữa à?” Ông chủ cắt ngang lời Ngân Tô.

Ngân Tô chẳng hề tức giận, ngược lại còn nghiêm túc trả lời câu hỏi của ông chủ: “Tất nhiên, ước mơ cuộc đời sao có thể chỉ có một, được gặp ông chủ là ước mơ trong giai đoạn này của tôi.”

Ông chủ lại hỏi: “Sau khi gặp tôi rồi thì sao?”

Ngân Tô chắp hai tay trước ngực: “Tất nhiên là để ông chủ ngài cảm nhận được niềm kính ngưỡng dạt dào của tôi.”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Ông chủ khoanh tay sau lưng, trong lồng ngực phát ra một tiếng hừ lạnh nặng nề: “Xem ra chủ nhiệm Chu rất tự tin với tác phẩm lần này của mình.”

“Cũng tàm tạm thôi.” Ngân Tô khiêm tốn phẩy tay: “Cũng chỉ là hoàn mỹ không chút tì vết thôi ấy mà.”

“Chủ nhiệm Chu, tự tin quá mức cũng không hay đâu, nhưng tôi vẫn rất mong chờ tác phẩm của chủ nhiệm Chu sẽ hoàn mỹ không tì vết đến mức nào.” Ông chủ không đợi Ngân Tô đáp lại, liền đổi giọng: “Còn một phút nữa sẽ đến bảy giờ, đúng bảy giờ bắt đầu bình chọn.”

Ngân Tô liếc ra cửa một cái, mấy nhóc đáng thương kia sao vẫn chưa đến? Chẳng lẽ chết rồi…

Cô quay đầu nhìn thời gian trên màn hình phía trên sân khấu.

【06:59:26】

Một phút nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn, chớp mắt đã qua nửa phút.

“Có vẻ những người chưa đến chắc là không kịp nữa rồi.” Ông chủ chú ý tới ánh mắt của Ngân Tô: “Chủ nhiệm Chu có phải còn có nhân viên nào cô xem trọng mà chưa tới không?”

Ngân Tô thu hồi ánh mắt, vẻ mặt lạnh nhạt: “Ông chủ nghĩ nhiều rồi.”

Ông chủ nói: “Kỳ này lỡ cũng không sao, chăm chỉ làm việc, vẫn có thể tham gia kỳ sau.”

Ngân Tô khẽ lẩm bẩm: “Chỉ e là sẽ không có kỳ sau nữa.”

“Chủ nhiệm Chu nói gì thế?”

“Tôi có nói gì sao?”

“…” Ông chủ không truy cứu, ông ta nhìn đồng hồ, vừa định mở miệng thì ở cổng lớn đột nhiên có một chiếc xe đẩy xông vào, trên xe đẩy là người đồng đã được cố định chắc chắn.

Ngay sau đó là chiếc xe đẩy thứ hai, nhưng trên đó không phải là người đồng mà là người.

Mấy người Ninh Phồn ôm chặt lấy nhau co người trên xe đẩy để tránh bị hất văng ra ngoài.

“Rầm ——”

Xe đẩy va vào ghế trong hội trường rồi dừng lại, toàn bộ ánh mắt trong hội trường đều đổ dồn về phía họ.

Ninh Phồn và Phong Trường Đình ngã xuống khỏi xe đẩy, Thẩm Thập Cửu vẫn còn hôn mê, Liễu Nhạn Lai cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, anh ta phải nắm lấy ghế ngồi mới gắng gượng đứng dậy được.

Ánh mắt của đám NPC khiến Liễu Nhạn Lai khó chịu khắp người, ánh nhìn ấy như những lưỡi dao sắc bén bị đông lạnh trong tủ đá, không ngừng cứa lên người bọn họ.

Trước mắt Liễu Nhạn Lai thoáng mơ hồ, mấy NPC trong tầm nhìn của anh ta đột nhiên biến thành những người đồng lấp lánh ánh vàng.

May mắn là chỉ là ảo giác trong chốc lát, Liễu Nhạn Lai nhanh chóng khôi phục lại bình thường, NPC vẫn là NPC, chưa biến thành người đồng.

Bình Luận (0)
Comment