Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 834

Liễu Nhạn Lai nhìn thấy hàng trước trên sân khấu có một người đồng đứng sừng sững.

Đứng trên sân khấu là Chu Tiểu Đa, bên cạnh cô là một người đàn ông… Còn có Tiểu Đào đang nằm trong vũng máu.

Cái này…

Chuyện gì thế này?

Người đàn ông đứng cạnh Chu Tiểu Đa mở miệng: “Các người đến muộn, hủy tư cách dự thi.”

Liễu Nhạn Lai: “!!!”

Ninh Phồn và Phong Trường Đình vừa dìu nhau đứng dậy liền nghe thấy câu này, cả hai như bị đóng đinh tại chỗ, khuôn mặt vốn đã chẳng còn chút máu lại càng thêm tái nhợt.

Không kịp rồi sao?

Kết thúc rồi sao?

Người đồng bọn họ dốc sức chế tạo coi như vô ích rồi?

Tuyệt vọng từ tận đáy lòng gào thét tràn lên, nhấn chìm lấy họ.

“Xét ra thì cũng không tính là muộn.” Ngân Tô phản bác ông chủ: “Thông báo chỉ yêu cầu trước bảy giờ mang người đồng đến, lúc người đồng của họ đi vào vẫn còn kém một giây mới tới bảy giờ mà.”

Ông chủ bất ngờ quay phắt đầu lại, trong đồng tử tối tăm đen kịt cuộn trào lửa giận vô tận, tựa như đang im lặng chất vấn: Cô đứng về phía nào!

Hai giây sau, rõ ràng ông ta đã nhớ ra chủ nhiệm này không phải tâm phúc của mình mà là một kẻ dùng thủ đoạn mờ ám để cướp đoạt thân phận người khác.

“Được, chủ nhiệm Chu, cô giỏi lắm.” Ông chủ nghiến răng rít ra mấy chữ.

“Ông chủ quá khen rồi.” Ngân Tô coi như ông ta đang khen mình, còn đóng vai chó săn cho ông ta: “Còn không mau mang người đồng lên, lẽ nào muốn ông chủ đích thân khiêng giúp các người à?”

Trong lòng đám người Ninh Phồn như ngồi tàu lượn siêu tốc, tuyệt vọng và hy vọng cùng lúc ùa đến.

Bọn họ cũng chẳng dám chậm trễ, vội vàng khiêng người đồng từ trên xe đẩy xuống.

Ngoài Thẩm Thập Cửu vẫn còn hôn mê, Phong Trường Đình bị đứt tay cũng tới giúp, dắt người đồng lên sân khấu đứng ngay ngắn.

Sắc mặt ông chủ ngày càng u ám, ánh mắt nhìn họ đặc biệt âm hiểm, dữ tợn.

Sắp xếp xong người đồng, ba người bước xuống sân khấu, đỡ Thẩm Thập Cửu ngồi vào ghế rồi bọn cũng ngồi xuống.

Ông chủ bước đến chính giữa sân khấu: “Chủ nhiệm Chu, đã là thí sinh thì cô xuống dưới ngồi đi.”

“Tuy tôi là thí sinh tham gia thi đấu nhưng cũng là phụ tá đắc lực, là cánh tay phải của ông chủ mà, tôi vẫn nên đứng ở đây thì hơn.” Ngân Tô lễ phép nói: “Như vậy nếu ông chủ cần giúp đỡ gì, tôi cũng có thể lập tức hỗ trợ.”

“Tôi không cần cô giúp gì hết, mau xuống ngồi cho đàng hoàng, nếu không thì hủy bỏ tư cách tham gia.”

Ngân Tô thất vọng: “Ông chủ à, ông đúng là dầu muối không ăn, như vậy sẽ chịu thiệt đấy.”

Ông chủ không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Ngân Tô.

Ngân Tô với ông ta mắt lớn trừng mắt nhỏ, giằng co một lúc.

Cuối cùng Ngân Tô là người buông trước, cô không xung đột với ông chủ mà nhảy thẳng xuống sân khấu, chiếm lấy một chỗ ở hàng đầu tiên của một NPC, ngồi xuống, vừa hay đối diện với người đồng của mình.

Ông chủ cất giọng tuyên bố: “Bây giờ bắt đầu bình chọn.”

***
***

Việc bình chọn không liên quan đến thí sinh tham gia, nhiệm vụ của họ chỉ là ngồi dưới quan sát, đợi ông chủ kiểm tra xong tất cả người đồng rồi công bố kết quả.

Ngân Tô ngồi trên ghế, chống cằm quan sát ông chủ, quy trình của ông ta cũng giống như ở nhà máy kiểm nghiệm, chỉ khác là không dùng búa gõ mà dùng tay gõ mấy cái.

Có những người đồng sau khi chủ nhà máy gõ xuống liền lập tức vỡ tan, như thể không phải đúc bằng đồng mà là bằng sứ, lại còn là loại sứ mong manh nhất.

Đúng là ông chủ, không hổ là ông chủ…

Người đồng của Ngân Tô vốn ở vị trí trung tâm, chẳng mấy chốc đã tới lượt nó.

Khi kiểm tra người đồng của Ngân Tô, chủ nhà máy rõ ràng chậm lại rất nhiều, trên mặt cũng không nhìn ra được biểu cảm gì, khi thấy người đồng biết động đậy, ông ta cũng chẳng lộ vẻ ngạc nhiên hay vui mừng gì, rất điềm tĩnh.

Ngân Tô cảm giác tên ông chủ chó chết này đang định giở trò…

Ông chủ nhanh chóng ‘kiểm nghiệm’ xong, dù sao trên sân khấu cũng chẳng còn bao nhiêu người đồng nguyên vẹn.

Mà lúc này, trên sân khấu số người đồng chưa vỡ chỉ còn lại 8.

Ông chủ trở lại chính giữa sân khấu, mặt lạnh lùng cất lời: “Các tác phẩm tham gia lần này đều không được tốt, ngay cả một cái hoàn mỹ không tì vết cũng không có nhưng mọi người tích cực tham gia, tôi vẫn sẽ chọn ra ba hạng đầu…”

Trong lòng Ngân Tô lạnh lùng cười khẩy, biết ngay cái thằng chó chết này sẽ giở trò.

Cô không chiều theo ông ta, trực tiếp giơ tay chất vấn: “Ông chủ, người đồng của tôi đã biết cử động luôn rồi, sao lại không phải hoàn mỹ không tì vết? Ông không thể vì không thích tôi mà bôi nhọ tác phẩm của tôi chứ!”

Thuật giám định đã cho ra kết quả hoàn mỹ không tì vết, sao đến chỗ ông ta lại thành không phải?

Trên mặt ông chủ hiện lên một nụ cười quái dị: “Các người nên giải thích cho tôi vì sao đồ của tôi lại xuất hiện trong tác phẩm của cô. Ăn cắp đồ của người khác đem ra dự thi, các người còn thấy tác phẩm của mình là hoàn mỹ không tì vết sao?”

Ánh mắt ông chủ lần lượt lướt qua nhóm Ninh Phồn, giờ phút này bọn họ cũng bị cuốn vào.

【Mô hình người đồng: Mô hình người đồng yêu thích bị chủ nhà máy làm mất. Suỵt! Tuyệt đối đừng để chủ nhà máy biết là bạn đã trộm nó nhé~】

Không có ‘linh hồn’ thì không thể tạo ra người đồng hoàn mỹ không tì vết. Có ‘linh hồn’ thì lại là đồ của chủ nhà máy, chỉ cần ông ta chấm điểm sẽ lập tức phát hiện.

Thật sự là…

Giăng bẫy bắt người!!

Quả nhiên, cô đã nói mà tại sao mô hình người đồng lại không dẫn chủ nhà máy tới, thì ra là đang chờ cô ở đây.

Bị ánh mắt của chủ nhà máy nhìn chằm chằm, lông tóc toàn thân đám Ninh Phồn dựng đứng hết cả lên, ông ta đứng trên sân khấu như một ngọn núi lớn, đè ép trước mặt họ.

Khi dùng mô hình người đồng, nhóm Ninh Phồn đều nhận được thông báo của trò chơi, lúc này cũng đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Mô hình người đồng…

Những mô hình người đồng đó đều là của chủ nhà máy.

Bọn họ dùng mô hình người đồng, bị ông ta phán định thành ‘kẻ trộm’.

Lúc này Liễu Nhạn Lai có chút rã rời ngồi phịch xuống ghế, cứ mỗi lần tưởng là đã vượt qua được ngọn núi cuối cùng thì ai ngờ sau núi lại còn có núi, núi sau còn cao hơn núi trước.

Cho dù là người còn khát vọng cầu sinh thì lúc này nhìn thấy cũng chỉ toàn là tuyệt vọng.

Phó bản này căn bản không để lại một con đường sống nào cho người chơi.

Còn không bằng mấy người chơi chết sớm kia, ít nhất họ cũng không phải chịu đựng sự giày vò này.

***
***

“Chủ nhiệm Chu, bắt đầu từ cô trước đi.” Ông chủ bắt đầu điểm tên: “Hôm nay nếu cô không giải thích rõ ràng thì đừng trách tôi không nể tình.”

“Chẳng có gì để giải thích cả.” Ngân Tô đứng dậy, nhảy thẳng lên sân khấu, “Nếu ông chủ đây đã không chịu phối hợp, vậy thì tôi đành kế nhiệm ngay bây giờ vậy.”

Nếu ông ta đã không chịu đưa ra một danh hiệu hoàn mỹ không tỳ vết thì giữ ông ta lại cũng chẳng có tác dụng gì.

“Cô đang nói…”

Lời của ông ta còn chưa dứt, trước mặt đã có một ống thép quét mạnh xuống.

“Vút ——”

Phản ứng của chủ nhà máy rất nhanh, ống thép nện xuống trúng người đồng sau lưng ông ta, người đồng lập tức bị chém thành hai nửa.

Người đồng bị chém đôi ấy không hề ngã xuống mà còn bất ngờ sống lại, giơ tay chụp về phía Ngân Tô.

Những người đồng này chất lượng rất kém, ống thép chém xuống chẳng khác nào chém đậu hũ.

Chủ nhà máy đứng sau lưng hai người đồng còn nguyên vẹn, khi Ngân Tô xông tới, ông ta vung tay một cái, người đồng đã vỡ vụn trên sân khấu tự tái hợp lại.

Chúng gần như là liền lại trong nháy mắt.

“Giết tên trộm đó.”

Theo mệnh lệnh này của chủ nhà máy, đám người đồng đồng loạt quay người nhào về phía Ngân Tô.

Ngày càng nhiều người đồng trên sân khấu đứng dậy, bọn chúng nhận lệnh của chủ nhà máy, ba tầng trong ba tầng ngoài vây kín lấy Ngân Tô.

Bình Luận (0)
Comment