Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 835

Bên dưới sân khấu. 

Bọn họ còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy Ngân Tô xông lên sân khấu, rút cây ống thép màu hồng đập vào đầu chủ nhà máy. 

Phong Trường Đình ngây người một thoáng. Ánh mắt dừng lại trên cây ống thép màu hồng được Ngân Tô vung lên mạnh mẽ như hổ xuống núi. 

Ống thép như một thanh kiếm sắc bén. Chém người đồng như chém đậu phụ, không hề khó khăn chút nào. 

Nhưng số lượng người đồng quá đông, nhanh chóng vây chặt lấy cô. 

“Cô…” 

Liễu Nhạn Lai vừa nói ra được một chữ, toàn thân liền nổi da gà, vội vàng quay đầu lại. 

Không biết NPC ngồi trên khán đài đã đứng dậy hết từ bao giờ, làn da trên người bọn họ đang nhanh chóng biến thành đồng. 

Đám NPC gần bọn họ nhất là biến đổi nhanh nhất. Bọn nó cùng tập kích về phía bọn họ. 

Tim Liễu Nhanh Lai đập thình thịch, anh ta chỉ kịp hô lên một câu: “Cẩn thận!!”

“Coong——“ 

Nắm đấm của người đồng giáng mạnh xuống ghế sắt làm chiếc ghế lập tức biến dạng. Sau đó người đồng túm lấy cái ghế, nhấc cả một hàng ghế lên. 

Ninh Phồn và Phong Trường Đình kịp thời đứng dậy. Nhưng Thẩm Thập Cửu thì hơi đen, cậu ta lăn thẳng xuống đất. Nhân lúc người đồng chưa tiến đến, Phong Trường Đình đá Thẩm Thập Cửu một phát bay vào trong góc. 

Bây giờ bọn họ không thể vác theo Thẩm Thập Cửu, chỉ có thể trông chờ vào số mệnh cậu ta thôi… 

Bọn họ vừa tránh né những đòn tấn công của người đồng, vừa thử nhẩm câu chú “người đồng sẽ không sống dậy”. 

Tiếc rằng chẳng có hiệu quả, hình như những người đồng này không giống người đồng trước kia. 

“Bọn chúng bị chủ nhà máy điều khiển.” Bên phía Liễu Nhạn Lai đã đưa ra kết luận, anh ta cao giọng hét: “Vô ích thôi, chỉ có thể cứng đối cứng.” 

Ba trăm NPC biến thành người đồng. Tuy một nửa đã lao lên sân khấu, chỉ còn một nửa đang tấn công bọn họ. Nhưng bây giờ bọn họ chỉ có ba người, lại còn là ba người bị thương không có mấy sức chiến đấu. 

Đánh thế nào được? 

Ninh Phồn và Phong Trường Đình: một người bị thương ở chân, một người thì gãy tay. Hai chị em “đồng cam cộng khổ” này đang rất vất vả chống đỡ trước đám người đồng hung hãn. 

Liễu Nhạn Lai đỡ hơn chút, nhưng cũng chỉ là đỡ hơn chút mà thôi. Anh ta lo cho bản thân còn chưa xong, càng không thể tiếp viện giúp hai người họ. 

Vũ khí của Phong Trường Đình là một cái roi nước. Nó thể hoá mềm có thể hoá cứng. Nhưng đây là do kỹ năng biến thành nên rất tiêu hao tinh thần lực.  

Bây giờ cô ấy chưa hồi phục được bao nhiêu, roi nước chỉ là một sợi dây mảnh, sát thương không cao.  

Ninh Phồn đã uống một ít thuốc, khống chế chút sức mạnh mãi mới tích góp được để sử dụng, tạm thời dùng huỳnh quang mở ra một lối thoát.  

“Bên này!”  

Phong Trường Đình vung roi quấn lấy người đồng rồi hất bay, nó xô ngã cả đống người đồng. Xong việc cô ấy nhanh chóng chạy về phía Ninh Phồn. 

Chắc hẳn kỹ năng của Liễu Nhạn Lai là loại cường hoá thân thể. Lúc này anh ta cường tráng như một con trâu. Tuy chẳng thể tay không xé người đồng nhưng cũng có thể dùng sức đập người đồng đủ để cản bước bọn chúng. 

Giữa anh ta và hai người còn lại có rất nhiều người đồng. Hai người họ không lo cho anh ta được, chỉ đành chạy về phía lối đi sau sân khấu. 

Lối đi nối liền với hành lang. Khi Ninh Phồn và Phong Trường Đình vừa chạy tới hành lang, bức tường bên phải đột nhiên đổ sập, hai người đồng từ trong đống gạch vụn lao ra. 

Hai người đồng phát hiện hành lang có người, chẳng thèm quan tâm đến động tĩnh bên kia bức tường nữa, trực tiếp nhắm vào bọn bọ. 

Hai người đồng này khiếm khuyết, tốc độ chậm hơn người đồng bình thường, độ rắn chắc cũng không đủ. Ninh Phồn và Phong Trường Đình có thể giải quyết bọn nó. 

Nhưng bọn họ còn chưa kịp lấy hơi, ba người đồng khác đã bay từ bên kia bức tường ra, ngã trước mặt bọn họ. 

Ánh mắt hai bên chạm nhau, một giây sau người đồng nhanh chóng bò dậy, hung dữ xông về phía bọn họ. 

Người đồng trên hành lang càng ngày càng nhiều, bọn họ bị kẹt ở hành lang, tiến không được lui cũng chẳng xong. 

“Cộc!” 

“Đùng——” 

Mặt đất chấn động, Ninh Phồn đứng không vững, ngã thẳng xuống đất. 

Phong Trường Đình phải điều khiển roi để đánh đuổi người đồng muốn xông lên, nên cũng không còn tay để kéo cô ấy. 

Ninh Phồn chỉ có thể dùng cả tay lẫn chân để bò sang bên cạnh, huỳnh quang ném ra như có như không, đã chẳng còn sức sát thương gì.  

“Phụt——” 

“Phong Trường Đình!!” 

Ninh Phồn ngẩng đầu liền trông thấy roi của Phong Trường Đình tan biến vào hư không, một bàn tay người đồng thọc vào vai Phong Trường Đình. 

Phong Trường Đình đau suýt ngất, nhưng cô ấy vẫn nhanh chóng lui về sau, kéo bàn tay đồng kia khỏi cơ thể mình. 

Máu tươi lập tức chảy theo miệng vết thương nhuốm đỏ áo quần lần nữa.  

Phong Trường Đình hoa mắt chóng mặt, chỉ thấy cái gì cũng lắc lư, hai người đồng biến thành bốn… càng ngày càng nhiều.

Thậm chí nhìn tay mình cũng biến thành màu đồng, dòng máu chảy xuống cũng thành nước đồng màu vàng đỏ.

Ý thức dần mờ đi, cô nghe thấy Ninh Phồn gọi tên mình. Dù muốn giữ tỉnh táo, nhưng cơn buồn ngủ như sóng trào nhấn chìm tất cả.

“Cộc——” 

Phong Trường Đình ngã xuống đất. 

Ninh Phồn bị cô đè lên, cả chân không còn cảm giác. Cô đưa tay sờ thì chỉ thấy máu nóng dính đầy tay. 

Không… 

Ninh Phồn muốn sử dụng kỹ năng nhưng cơ thể chẳng còn chút sức lực nào, hoàn toàn không tích luỹ được năng lượng, ngoài máu ra trên tay chẳng còn gì khác. 

Bọn họ sẽ chết ở đây… 

Đám người đồng xông tới ngày càng gần, che kín cả tầm nhìn. 

Ninh Phồn tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết đến gần.  

“Đùng——” 

Mặt đất chấn động. Ninh Phồn chưa cảm nhận được cái chết, trái lại còn nghe thấy tiếng gió rít. Cảm giác đè nén trước mặt đang dần biến mất. 

Ninh Phồn lập tức mở mắt ra. 

Những người đồng đang lao tới đã bị xúc tu màu đen quấn chặt, kéo ngược lại phía sân khấu. 

“Đùng đoàng——“ 

Bức tường lại sụp đổ thêm. Giữa khói bụi đầy trời, hai hóng hình xông vào hành lang 

Là Chu tiểu thư và chủ nhà máy! 

Ngoài cái đầu, những bộ phận khác của chủ nhà máy đều đã hoá đồng, quần áo trên người không thấy đâu. 

Ống thép đập vào thân thể người đồng vang lên tiếng “coong coong” chói tai, tia lửa bắn tung tóe. Hình ảnh giao tranh quá nhanh, gần như không nhìn rõ. 

Mà sau lưng Chu tiểu thư là những xúc tu màu đen dài ngoằng. Những xúc tu đó không ngừng phân tách, to thì như xô nước, nhỏ thì chỉ bằng ngón tay. Chúng nó như có sinh mạng riêng, khắp nơi trên sân khấu đều là những xúc tu màu đen. 

Chúng nó bay lên không trung rồi bổ nhào xuống, đâm xuyên vào đỉnh đầu người đồng. 

Xúc tu dưới mặt đất quấn lấy nửa th*n d*** người đồng, quấn dần lên trên, nhanh chóng quấn người đồng thành cái kén màu đen. 

“Khụ khụ khụ…” 

Ninh Phồn bị sặc khói bụi, ho ra máu. Trông thấy chủ nhà máy và Chu Tiểu Đa sắp đánh tới trước mặt mình, cô ấy lập tức kéo Phong Trường Đình vẫn còn hơi thở lùi ra đằng sau. 

“Ầm——” 

Trước mắt Ninh Phồn tối sầm, trần nhà trên đầu sập xuống. 

Cô ấy không thể tránh né, chỉ đành bảo vệ Phong Trường Đình và đầu của bản thân. 

“Đùng đoàng——“ 

Cả nhà máy đều đang sụp đổ, trở thành một đống hoang tàn. 

Chủ nhà máy lăn từ trong đống hoang tàn ra mặt đường. Khuôn mặt chưa hoá đồng bị rạch không ít vết thương nhỏ. Người đầy bụi đất đâu còn uy nghiêm trên sân khấu vừa nãy. 

Cơ thể hoá đồng xuất hiện không ít vết nứt, không biết lúc nào sẽ nứt ra hoàn toàn. Còn cánh tay bên trái đã khôi phục máu thịt bình thường, lộ ra xương trắng, không thể hoá đồng nữa. 

Chủ nhà máy lật người đứng dậy, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng vô số xúc tu xông thẳng lên trời giữa đống hoang tàn. Bị đưa lên cùng còn có người đồng, chúng nó giống như củ cải bị nhổ ra, bám theo cây đại thụ xúc tu màu đen, kết trái đầy cây. 

Bình Luận (0)
Comment