Ngân Tô cầm con dấu đi quanh người đồng hai vòng, cuối cùng cô nhấc tay người đồng lên, lấy thùng sơn trong nhà máy kiểm nghiệm ra, sau đó đóng dấu lên mu bàn tay nó.
Đóng dấu xong, người đồng tự nhiên không nhúc nhích nữa, nó duy trì tư thế giơ tay, ngũ quan càng thêm rõ nét, dáng vẻ sinh động như thật, hoàn toàn không giống một người đồng.
Người đồng cụp mi mắt, dường như nó bao hàm sự bi thương và thống khổ vô tận, chỉ nhìn thôi cũng có thể đồng cảm sâu sắc.
【Chúc mừng người chơi 0101 nhận được chìa khoá qua ải Nhà máy chế tạo người đồng, bạn có thể sử dụng chìa khoá để rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào.】
Thông báo hiển thị gần như là cùng lúc.
Quả nhiên…
Giấu kỹ thật đấy.
“Chậc chậc chậc, đúng là bắt nạt người ta, may mà trò chơi dởm này không có trang khiếu nại.”
Ngân Tô nhận được chìa khoá qua ải cũng chẳng vội rời đi, cô ngồi một bên đợi ba người kia tỉnh lại.
***
***
Ba tiếng sau.
“Au…”
Ngân Tô nhàn rỗi ngồi một bên lập tức quay đầu nhìn về phía người phát ra âm thanh, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Là Ninh Phồn.
Ninh Phồn nằm yên không nhúc nhích, nhìn chăm chú lên bầu trời, cô ấy đang ở trạng thái mơ hồ, chắc là không ngờ mình vẫn còn sống.
Ngân Tô đi qua đó, đúng lúc Ninh Phồn thoát khỏi trạng thái mơ hồ, cô ấy chống đất ngồi dậy.
Cô ấy cảm thấy nửa th*n d*** hoàn toàn không thể dùng sức, mãi không ngồi lên được, chỉ cơ thể gượng dậy nửa thân trên.
Bên cạnh là Phong Trường Đình và Thẩm Thập Cửu, hai người họ vẫn chưa tỉnh lại.
Ninh Phồn đang định gọi Phong Trường Đình, trước mắt đột nhiên có một bóng hình nhảy xuống —— Một người đồng màu vàng kim!
Suýt nữa Ninh Phồn lại ngất tiếp, may mà Ngân Tô gỡ bỏ lớp skin trên mặt, tỏ rõ thân phận trước: “Là tôi.”
“Chu tiểu thư?”
“Skin mới của tôi đẹp không?” Ngân Tô lại biến trở về cho Ninh Phồn xem.
“…”
Gì vậy, sao cô lại biến thành người đồng?
Như này không có vấn đề gì sao?
Bây giờ Ninh Phồn nhìn thấy người đồng là trong lòng run rẩy, bị ám ảnh tâm lý rồi…
Ninh Phồn miễn cưỡng nở nụ cười, khen một cách trái lòng: “Đẹp… Đẹp lắm.”
Ngân Tô lo cho cảm xúc của người bị thương, cô lộ đầu ra, ngồi xổm xuống, ôm đầu gối nhìn cô ấy: “Mấy người may mắn thật đấy.”
“May… mắn ư?” Rơi vào tình cảnh này cũng tính là may mắn sao?
Ngân Tô chớp chớp mắt: “Không phải sao? Bị thương thế này mà chưa chết, còn được tôi đào ra ngoài.”
Ninh Phồn sững người: “Nói vậy… Hình như là may mắn thật.”
Người không may mắn… đều chết hết rồi.
Còn sống sao lại không tính là may mắn kia chứ.
Ánh mắt Ninh Phồn quét qua đống đổ nát xung quanh, chỉ thấy Phong Trường Đình và Thẩm Thập Cửu, đôi môi cô ấy khẽ mở, khó khăn lên tiếng: “Liễu… Liễu Nhạn Lai đâu?”
Ngân Tô: “Không biết, không tìm thấy, chắc là chết rồi.”
Tuy đáp án đã xuất hiện trong tâm trí, nhưng khi Ngân Tô nói ra, điều này vẫn khiến Ninh Phồn hơi khó chấp nhận.
Tình hình lúc đó, nếu không nhờ Ngân Tô và chủ nhà máy đánh nhau tới chỗ bọn họ, rồi đột nhiên làm sập nóc nhà, cô ấy và Phong Trường Đình cũng chưa chắc đã còn sống…
“Chủ nhà máy đâu?”
“Chết rồi.”
“!”
Tình hình lúc đó, chỉ có một mình đại lão còn sức chiến đấu, chắc chắn chủ nhà máy bị cô g**t ch*t.
Nhưng trạng thái bây giờ của cô vẫn rất tốt…
Đối với cô mà nói, giết chủ nhà máy cũng chỉ đến vậy thôi sao?
Ninh Phồn lại nghĩ đến cảnh tượng cô đánh nhau với chủ nhà máy, thanh ống thép màu hồng trong tay cô, cùng với những xúc tu màu đen kỳ quái.
Một suy đoán đang nhanh chóng hình thành trong trí óc.
“Cô…”
“Sao thế?”
Ninh Phồn lắc lắc đầu, dùng sức nở một nụ cười nhợt nhạt: “Tôi đúng là rất may mắn. Tiếc rằng tôi đã chẳng còn gì để báo đáp cô nữa rồi…”
Cô ấy không còn điểm tích luỹ, đạo cụ cấp cao đã dùng hết, vốn liếng để sinh tồn trong trò chơi đều bị hao sạch trong phó bản này.
Ngân Tô xua tay, tuỳ ý nói: “Cô còn sống tôi cũng rất vui.”
Ninh Phồn không hiểu Ngân Tô vui cái gì: “Chu tiểu thư, chỉ cần tôi còn sống, bất cứ lúc nào cô cần nhờ đến tôi, tôi nhất định sẽ không khước từ.”
Tuy Ngân Tô cảm thấy mình không cần nhờ đến Ninh Phồn lắm, nhưng cô cũng chẳng nói gì, chỉ gật đầu coi như đồng ý.
Trong lúc hai người nói chuyện, Phong Trường Đình cũng đã có động tĩnh.
Phong Trường Đình đỡ hơn Ninh Phồn một chút, vẫn có thể bò dậy… Tuy tư thế cũng không ưu nhã lắm.
Phong Trường Đình còn chưa làm rõ tình hình cụ thể thì đã thấy Ngân Tô đột nhiên đứng dậy, ánh mắt nặng nề nhìn về phương xa.
Hai người đang nói chuyện liền nhìn qua đó theo bản năng.
Hai người đều đang ngồi, bên cạnh vẫn còn đống đổ nát che chắn, tầm nhìn của họ không bằng Ngân Tô, chỉ có thể nhìn thấy nơi xa có người đồng xuất hiện.
Cả đàn cả lũ, chen chúc lẫn nhau…
Phía bên kia cũng thế, cũng có người đồng đang đến gần.
May mà tốc độ của người đồng không nhanh, lúc này vẫn còn cách bọn họ một khoảng.
Phong Trường Đình: “Không phải chủ nhà máy chết rồi ư, sao vẫn còn người đồng.”
“Nói không chừng chính là vì chủ nhà máy đã chết… Kia là gì? Sương mù phải không?” Giọng nói Ninh Phồn hơi cao lên.
Cái nhà máy này quá rộng lớn, vị trí này cũng không nằm ngoài rìa, theo lý mà nói bọn họ sẽ không nhìn thấy sương mù bên ngoài nhà máy… nhưng bây giờ bọn họ đã nhìn thấy.
Hơn nữa sương mù rõ ràng đang di chuyển…
Người đồng, sương mù…
Ngân – hiểu sâu biết rộng – Tô rất quen thuộc với cảnh tượng này: “Phó bản sắp toang rồi.”
Phó bản… sắp toang rồi? Phó bản sắp kết thúc? Phó bản kết thúc sớm hơn dự tính?
Nhưng bọn họ còn chưa nhận được chìa khoá qua ải mà!!
Ngân Tô lấy con dấu ra ném cho bọn họ: “Tìm người đồng của mấy người, đóng dấu lên đó là có thể ra ngoài.”
Nghe thấy lời Ngân Tô nói, hai người đều hồi thần, bắt được từ khoá —— ra ngoài!
Phong Trường Đình phản ứng nhanh hơn chút, một tay bắt lấy con dấu sắp rơi xuống đất.
Đây chính là mấu chốt để ra ngoài…
Bọn họ không biết đại lão tìm được ở đâu, bây giờ cũng chẳng phải lúc để hỏi điều này.
Phong Trường Đình: “Chu tiểu thư thì sao? Cô không ra ngoài ư?
Ngân Tô rút ống thép ra, mỉm cười nói: “Tôi vừa mới lên làm chủ nhà máy, dù gì cũng phải ở lại chia sẻ niềm vui với nhân viên của tôi chứ.”
Ngân Tô nói xong liền chạy về phía đại quân người đồng, dáng vẻ đó tựa như một tướng quân anh dũng đang xông lên nghênh chiến.
Sương mù và người đồng đều đang tới gần, bọn họ không còn thời gian nữa.
“Tôi không đi được…” Ninh Phồn ấn vào chân mình, sắc mặt khó coi nói với Phong Trường Đình.
Phong Trường Đình: “Tôi đi tìm, cô ở đây trông chừng, có nguy hiểm thì nhớ gọi tôi ngay.”
“Được.”
Phong Trường Đình đứng dậy đi về phía đống đổ nát.
Thực ra tình cảnh của cô ấy cũng không lạc quan lắm, người đồng đều bị chôn vùi dưới đống đổ nát, nếu cô ấy còn kỹ năng, lật tung đống đổ nát này cũng không thành vấn đề.
Nhưng bây giờ cô ấy hoàn toàn không sử dụng kỹ năng được, cô ấy phải làm sao…
Phong Trường Đình bò lên đống đổ nát liền nhìn thấy mấy người đồng đang đứng đó, chúng nó hoang mang nhìn trái nhìn phải, giống như những đứa trẻ may mắn sống sót sau trận đạn pháo của chiến tranh vậy.
Gió thổi qua đống đổ nát, nơi xa truyền tới tiếng kim loại va chạm.
Phong Trường Đình hít một hơi, nhanh chóng lại gần mấy người đồng đó, cũng chẳng quan tâm là người đồng của ai, đóng dấu hết một lượt.