Chẳng mấy chốc quái vật tóc đã giơ hai món đồ lên trước mặt Ngân Tô, sau đó nó bắt đầu nuốt chửng chủ nhà máy.
Ngân Tô nhận lấy, là một cái hộp nhỏ và một thứ dạng đồng xu.
Hộp nhỏ được đúc bằng đồng, Ngân Tô còn tưởng bên trong có thứ gì hay ho, hứng khởi mở ra, ai ngờ bên trong chỉ có một tấm ảnh bị xé vụn và một tờ giấy ố vàng được gấp lại.
Ngân Tô ghép tấm ảnh, là người trong lòng của chủ nhà máy…
Wow!
Chủ nhà máy si tình vậy sao?
Để ảnh của người trong lòng ở trong tim!!
Đúng là cảm động!
Ngân Tô cảm động hai giây rồi đặt tấm ảnh xuống, vừa mở tờ giấy ố vàng ra vừa suy nghĩ linh tinh: Đây không phải là thư tình đấy chứ? Chủ nhà máy viết cho người trong lòng? Hay là người trong lòng viết cho chủ nhà máy?
… Ồ, đoán sai rồi, không phải thư tình.
Đây là hướng chế tạo người đồng ban đầu… cùng với một vài ghi chép khi ông ta chế tạo người đồng, hay nói cách khác là hồi ức.
Ban đầu chủ nhà máy muốn chế tạo người đồng làm ‘vũ khí’, có thể điều khiển, không có cảm giác đau đớn, không bị thương, không chảy máu, sức chiến đấu mạnh mẽ.
‘Vũ khí’ đầu tiên thành công chính là người trong lòng của chủ nhà máy.
Ông ta tự tay chế tạo người trong lòng của mình thành người đồng.
Tiếc rằng ông ta chỉ thành công được lần đó, về sau thì không thành công thêm một lần nào nữa, cho dù thành công trong thời gian ngắn thì chẳng mấy chốc chúng cũng sẽ mất ‘năng lực hành động’.
Ngân Tô thấy chữ ký ở cuối —— Trương Tuyền.
Còn về người trong lòng bị chế tạo thành người đồng… Trong này cũng không viết là đã đi đâu, bây giờ vẫn chưa xuất hiện, khả năng cao sẽ không xuất hiện nữa.
Trương… Tuyền.
Cái tên này… giống với hung thủ gây ra thảm án thôn Đồng Nhân ở thế giới hiện thực nha.
Ngân Tô từng thấy diện mạo Trương Tuyền trong hồ sơ của Cục điều tra, rõ ràng chủ nhà máy với Trương Tuyền không hề giống nhau, độ tuổi cũng khác.
Không biết là do trò chơi đã tối ưu hoá hay chỉ là do nó lấy tên ‘Trương Tuyền’ của thế giới hiện thực để tạo ra phó bản này.
Trương Tuyền ở hiện thực không có người trong lòng.
Nhưng lý do chế tạo người đồng thì giống nhau.
Trương Tuyền ở hiện thực cũng muốn chế tạo một đội ngũ mình đồng da sắt, đánh đâu thắng đó.
Nhân vật trong phó bản ở vườn thực vật núi Vân Linh lần trước cũng có liên quan đến thế giới hiện thực, tuy lần này chỉ giống mỗi cái tên nhưng có thể chắc chắn, phó bản đổ bộ xuống thế giới hiện thực đều có mối liên hệ với thế giới hiện thực.
Ngân Tô cất tờ giấy đi, tiếp tục xem đồng xu.
【Con dấu của chủ nhà máy · Trương Tuyền】
Ngân Tô: “…”
Hay thật! Đỉnh thật!!
Giấu ở trong tim, thế này thì ai tìm ra được!!
Ngân Tô quan sát ‘con dấu’ hình đồng xu trong tay, nó to gấp đôi đồng xu bình thường, trông có vẻ giống đồng, nhưng sờ vào lại cảm thấy giống ngọc.
Một mặt khắc hình cái cây với cành lá xum xuê, mặt còn lại là hoa văn giống nhà máy, bên dưới có sáu chữ ‘nhà máy chế tạo người đồng’.
Ngân Tô cầm con dấu lật lên lật xuống, cuối cùng cất nó, đứng dậy đi về.
“Kỳ lạ…” Quái vật tóc nằm lẩm bẩm trên vai Ngân Tô: “Sao cảm giác ăn ông ta, tôi thấy còn chẳng bằng đồ ăn bình thường nhỉ? Rõ ràng ông ta lợi hại thế mà… Tôi cảm giác ăn ông ta xong tôi sẽ trở nên lợi hại hơn!! Tại sao tại sao tại sao tại sao!!”
Ngân Tô: “…”
Ống thép nuốt hết tinh hoa của chủ nhà máy rồi, cái mi ăn được chỉ là ‘thân xác’ thôi.
Nhưng Ngân Tô vẫn giữ im lặng, không nói gì cả.
Quái vật tóc thì nói liên tục không ngừng nghỉ: “Chỉ được cái mã, đúng là vô dụng!! Còn vô dụng hơn cả con nhỏ ngu ngốc kia… Đánh nhau xong cũng không biết đường quay về, giữ lại có ích gì, chi bằng ăn nó ăn nó ăn nó, hihihi…”
***
***
Nơi đánh giá đã hoàn toàn biến thành đống đổ nát, chắc hẳn người đồng của cô cũng bị chôn vùi ở bên dưới.
Ngân Tô đứng ngoài đống đổ nát, kêu quái vật tóc đi bới người đồng ra.
Quái vật tóc hậm hực chui vào trong đống đổ nát, bắt đầu bận rộn như cái máy xúc đất, nhất thời khói bụi, phế liệu bay đầy trời.
Chẳng mấy chốc quái vật tóc đã bới được người đồng.
Người đồng vẫn không có ý thức, nhưng nó không giống người đồng, NPC khác, từ đầu đến cuối nó chưa từng bị chủ nhà máy điều khiển.
Ngân Tô thử dùng kỹ năng của chủ nhà máy để điều khiển nó.
Người đồng nghiêng đầu nhìn cô, ngơ ngác, hoang mang, vô tri,… Thậm chí là hơi ngu ngốc, nhưng nó không hề có dấu hiệu bị điều khiển.
Kỹ năng người đồng không thể điều khiển nó.
Giống như… kỹ năng của chủ nhà máy không thể trực tiếp điều khiển người chơi vậy.
Chủ nhà máy lấy đâu ra ‘linh hồn’ đặt vào trong mô hình người đồng? Là ‘nhân viên’ đạt giải trong cuộc thi sao? Những nhân viên đạt giải rồi mất tích rất có khả năng là người chơi.
“Hihihi…”
Ngân Tô nghe thấy quái vật tóc cười, ánh mắt thu về, nhìn sang đống đổ nát.
Quái vật tóc đang lén lút kéo một người ra khỏi đống đổ nát, muốn quấn người đó lại để tiêu hoá.
“Mi đang làm gì đấy?”
Một cọng tóc ‘quay phắt lại’.
Quái vật tóc ung dung đẩy người đó tới trước mặt Ngân Tô, muốn chiếm giữ người đó: “Cô xem, tôi tìm thấy một người sống không có chủ này, tôi có thể ăn không?”
Ngân Tô mỉm cười: “Mi nói xem?”
Quái vật tóc bất mãn đập đất, hậm hà hậm hực: “Tại sao lại không được ăn, cô xem cậu ta sắp chết rồi, tôi giải thoát giúp cậu ta không được ư? Chẳng phải tôi đang làm việc thiện sao? Tôi muốn ăn tôi muốn ăn tôi muốn ăn!”
Một cọng tóc lăn qua lăn lại dưới mặt đất, bụi bặm bay hết vào người Thẩm Thập Cửu đang nằm ở đó.
Tiếng của quái vật tóc khiến cô đau đầu, cô cạn lời vô cùng: “Bao nhiêu người đồng như thế mà mi vẫn chưa đủ no sao?”
“Cái đống rác rưởi đó có gì ngon đâu.” Dường như quái vật tóc đang nghĩ đến mùi vị của người đồng, phì phì hai cái: “Khó nuốt muốn chết.”
Ngân Tô: “…”
Khó nuốt vậy mà mi ăn cũng đâu có ít!
Một rồi lại hai… Sao ăn mãi không no thế!! Cô chọc phải nhà của ma chết đói à?!
Nghĩ vậy, đứa nhỏ Đại Lăng không biết đường về nhà cũng chẳng có gì không tốt, ít nhất là cô bé không tham ăn.
Ngân Tô không muốn nghe quái vật tóc kêu gào, cô bèn đuổi nó đi làm việc tiếp: “Xem xem bên dưới có còn người sống không có chủ không.”
“Tìm thấy thì ăn hả?”
“Ngoài ăn ra mi còn biết làm gì?”
Quái vật tóc dựng thẳng cọng tóc lên: “Đánh nhau!”
Ngân Tô: “…”
Quái vật tóc lại dựng một cọng khác lên, còn không quên so bì: “Tôi hữu dụng hơn con nhỏ kia nhiều!”
“Ừ ừ ừ, mi hữu dụng nhất.” Ngân Tô gật đầu qua loa: “Làm việc đi.”
Quái vật tóc lắc lư hai cái, không quên ý định ban đầu: “Thế tôi…”
Ngân Tô liếc mắt qua đó, cuối cùng quái vật tóc không lên tiếng nữa, cọng tóc đặt trên người Thẩm Thập Cửu chậm rãi rút về, biến mất trong đống đổ nát.
Năng lực tìm kiếm và cứu hộ của quái vật tóc đúng là thượng thừa, chẳng mấy chốc đã tìm thấy hai người sống không có chủ khác.
Phong Trường Đình và Ninh Phồn, hai người vẫn còn hơi thở.
Liễu Nhạn Lai không tìm thấy, khả năng cao là đã chết, bị chủ nhà máy biến thành người đồng rồi.
Ngân Tô chỉ huy quái vật tóc kéo ba người còn sống sang nơi sạch sẽ rồi xếp thành một hàng, cô thử gọi họ nhưng không ai dậy.
Gọi không được, Tô – người tốt siêu cấp đã làm việc thiện xong bèn không quan tâm đến họ nữa.