Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 853

A Y Hạ cảm thấy bản thân thật may mắn, lúc trước cô không trực tiếp dùng tóc đối phó với mình, mà là tự mình động thủ… Cô đột nhiên tin tưởng, dị tộc này đối với “Nhân viên đầu tiên” rất để ý, bằng không cô muốn giết chính mình rất dễ dàng.

A Y Hạ đè xuống suy nghĩ, đứng ở trước mặt người cao gầy, dò xét từ trên xuống dưới hắn.

Lần trước cô chính là bị bọn chúng trói lại như vậy để làm nhục.

Thật sự là phong thủy luân chuyển.

Không biết bọn chúng có thời điểm nào nghĩ đến, sẽ có một ngày biến thành như vậy.

Người cao gầy hai mắt đỏ ngầu, ngẩng cao đầu ngạo nghễ nói: “Cô dám giết tôi, anh trai tôi sẽ không bỏ qua cho cô.”

A Y hạ còn chưa lên tiếng, Ngân Tô đã đi ra từ bóng tối, phủi tay và cười nói: “Vậy anh có một người anh trai thật là tốt, tôi thật mừng cho anh.”

“Cô đang giễu cợt chính mình sao?” Người cao gầy suy nghĩ.

Đáng chết. Ả tiện nhân này làm sao quen biết được dị năng giả.

“Cô ta cho cô ích lợi gì?” Người cao gầy lập túc bắt đầu xúi giục Ngân Tô: “Chúng tôi có thể cho cô gấp đôi. Không, gấp ba.”

A Y Hạ lập tức cảnh giác liếc nhìn Ngân Tô.

“Cô ấy không cho tôi thứ gì, nhưng duyên phận đã để tôi gặp cô ấy trước.” Ngân Tô nhẹ nhàng than thở: “Nếu người đầu tiên tôi gặp là anh, có lẽ bây giờ tôi sẽ giết cô ấy vì anh.”

Người cao gầy: “…”

A Y Hạ thở phào, Cô đối với “nhân viên đầu tiên” quả nhiên rất tốt, cô thậm chí còn không biết rõ giữa mình và bọn họ có thù oán gì, ai đúng ai sai.

Hoặc là nói… cô căn bản không quan tâm đúng sai.

Cô là dị tộc.

Mối quan hệ giữa dị tộc cùng bọn họ là đối địch.

Ai sống ai chết, có quan trọng không?

Không quan trọng.

“Nhưng việc tôi muốn giết anh, không có quan hệ gì với cô ấy.”

A Y hạ: “…”

Người cao gầy trong lòng chấn động, ngập ngừng hỏi: “Tôi đắc tội cô sao?”

Ngân Tô chỉ vào vết máu bị cọ lên người khi ở trong trung tâm công tác thống kê: “Anh đụng vào tôi, còn khiến quần áo của tôi bị bẩn, thật bất lịch sự.”

“???”

“Hả?” Người cao gầy vẻ mặt kinh ngạc, cho rằng chính mình nghe nhầm.

Nhưng ở Khu Sông Tối, lý do giết người kỳ quái hơn đương nhiên không phải không có.

“Tôi có thể xin lỗi và bồi thường trang phục mới cho cô.” Trước tiên khiến cô bình tĩnh lại, lúc này quan trọng nhất vẫn là mạng sống.

“Không cần.” Ngân Tô rộng lượng khoát tay: “Tôi không phải người nhỏ nhen như vậy.”

“???”

Vì chuyện đó cô đã muốn giết mình, còn không phải nhỏ nhen à?

Ngân Tô không định tính toán thêm chuyện gì nữa, trực tiếp ra lệnh cho A Y Hạ: ‘Giết hắn đi.”

“A…” A Y Hạ có chút sững sốt, “Không cần hắn làm mồi nhử sao?”

“Không cần.” Ngân Tô lùi về phía sau vài bước, ngữ khí nhàn nhạt: “Giữ lại phiền phức.”

A Y Hạ dĩ nhiên muốn giết người cao gầy.

Đoạn thời gian kia những vết thương trên cơ thể đều do hắn ban tặng, còn cho rằng bản thân sẽ ‘chết’ trong tay hắn.

Tay phải A Y Hạ hóa thành lưỡi hái, giơ cao lên.

Người cao gầy kinh hoàng, người có mái tóc rắn kia không định cùng hắn thương lượng, trực tiếp liền muốn mạng của mình.

Người cao gầy cũng là người co được dãn được, giờ phút này bắt đầu cầu xin A y Hạ.

“A Y Hạ, A Y Hạ có chuyện gì chúng ta từ từ nói, cô đừng động thủ.”

“Anh trai tôi nhất định sẽ đồng ý đền bù tổn thất cho cô, cô thả tôi ra. Chỉ cần cô thả tôi ra, chuyện gì cũng dễ nói, tôi xin lỗi cô, lần trước là tôi không đúng, tôi không nên đối xử với cô như vậy.”

“A Y hạ đồ tiện nhân, anh tao sẽ không bỏ qua cho mày. Mày chính là thứ #@… Ngàn vạn người đè..#@#…”

A Y hạ không nói một lời, lưỡi hái sắc bén hạ xuống, đâm vào con mắt người cao gầy.

Máu tươi văng tung tóe trên mặt A Y hạ, cô đưa tay lên xoa một vòng, rút lưỡi hái ra, lần nữa đâm xuống.

Ngân Tô lùi lại mấy bước, dựa lưng vào tường, nhìn A Y Hạ đang điên cuồng đâm người cao gầy thành một cái sàng.

Đây là có bao nhiêu hận.

A Y Hạ phát tiết xong, thu hồi lưỡi hái, lung túng lau máu trên mặt, khuôn mặt sáng sủa và quyến rũ dính đầy máu, khiến cô có một vẻ đẹp khác hẳn.

 A Y Hạ cúi thấp đầu đi tới trước mặt Ngân Tô, vẻ kích động vì đã giết được kẻ thù trên mặt vẫn chưa giảm, giọng điệu hưng phấn đến phát run.

“Ba tháng trước, tôi bị thương và gặp phải bọn họ, khi ấy bọn họ thấy vẻ ngoài của tôi không tệ nên đã nhốt tôi vào cứ điểm của họ và tra tấn tôi. Tôi cố gắng thuận theo bọn họ, đợi bọn họ mất cảnh giác tôi liền có thể trốn thoát, nhưng bọn họ tính toán chơi đùa rồi g**t ch*t tôi, cán bản sẽ không để tôi sống mà rời khỏi.”

“Vậy thì bọn họ đáng chết.” Ngân tô vỗ nhẹ bả vai A Y Hạ: “Đừng lo lắng, rất nhanh cô có thể báo thù rồi.”
A Y Hạ bởi vì kích động mà run rẩy giờ phút này đã bình tĩnh lại.

“Tại sao cô phải giết bọn họ?”

Bởi vì cô bị đụng, bị bẩn quần áo?

Hay bởi vì cô – ‘nhân viên đầu tiên’ có thù oán với bọn họ?

A Y Hạ cảm thấy lí do nào cũng không phải.

“À, bọn họ rất có tiền, tôi muốn cướp bóc của bọn họ.” Lý do của Ngân Tô vừa thành thật vừa không hoa mỹ: “Nhân viên tôi yêu quý vừa vặn có thù oán với bọn họ, còn bất lịch sự đụng phải tôi, đây không phải là lý do sao?”

“???”

Ha ha?

Cô làm việc… còn phải để ý có lý do chính đáng?

A Y Hạ bị lý do thành thật không hoa mỹ của Ngân tô làm cho bối rối, đợi cô phục hồi lại tinh thần, mái tóc kỳ quái đang đem vật phẩm trên thân người cao gầy giao cho Ngân Tô.

Một thiết bị liên lạc có kích thước bằng chiếc điện thoại di động, vừa mỏng vừa nhẹ, cầm trong tay gần như không trọng lượng, còn có thể uốn cong tùy ý, thậm chí đeo vào cổ tay – có vẻ cao cấp hơn cái của cô.

 A Y Hạ lập tức cầm máy truyền tin và ngắt kết nối.

Một cái túi chứa đồng vàng, khoảng 1000 đồng.

Ngoài ra còn có một thẻ kim loại màu bạc đậm tính khoa học kỹ thuật, một mặt in những cao ốc với ánh đèn sáng chói, một mặt in bốn chữ ‘Tập đoàn Toàn Tri’ cùng một dãy số như số thẻ ngân hàng.

 A Y Hạ chủ động giải thích: “Trung tâm công tác thống kê dùng thẻ bạc này để kết toán đồng vàng, cũng có thể dùng nó để chứa đựng, không hiện danh tính người dùng nên thời điểm giao dịch rất thuận tiện.”

Bản thân loại thẻ này không đáng tiền, Tập đoàn Toàn Tri tài đại khí thô, thanh toán tiền cho cư dân Khu Sông Tối cũng dùng loại thẻ này.

Nhưng không hiện danh tính người dùng nên rất dễ dàng bị cướp đoạt.

Ngân Tô đem thẻ đưa cho A Y Hạ, tiếp tục xem những thứ khác.

Một con dao nhỏ đã mòn, không có tác dụng gì.

Một sợi dây thừng không biết được dùng để làm gì… bẩn thỉu, buồn nôn vô cùng.

Một miếng cứng rắn tựa như thức ăn có lẽ chó cũng không thèm ăn.

Một mặt dây chuyền bằng thủy tinh hình giọt nước.

Một tấm bản đồ không biết được làm bằng chất liệu kỳ quái gì, đáng tiếc không phải bản đồ mười tám vực mà là bản đồ của Hắc Huỳnh Vực.

Một cái nhẫn nhìn qua có phong cách cổ xưa, cầm trong tay có cảm giác mát lạnh.

Ngân Tô hơi nhíu mày và để ‘thuật giám định’ kiểm tra chiếc nhẫn.

[Di vật – Phong Chi Giới]

“Đó là một di vật”, thanh âm của A Y Hạ đồng thời vang lên.

“Di vật?” Trước đó A Y Hạ đề cập đến vùng ô nhiễm đã nhắc đến từ này.

A Y hạ giải thích sơ lược cho Ngân tô di vật là gì.

Ngân Tô tổng kết lại – đó chính là đạo cụ.

Di vật chính là đạo cụ, chỉ là cách gọi khác nhau.

Nhưng xuất xứ của di vật trong thế giới quái vật này không phải bắt nguồn từ phó bản, ít nhất trong mắt những cư dân như A Y Hạ thì chính là như vậy.

Bình Luận (0)
Comment