Di vật này có thể tìm được trong vùng sương mù và đảo biệt lập, nó có thể bị chôn dưới đất, có thể ở trên thân dã thú, cũng có thể bên trong thân một loại thực vật nào đó….
Di vật rất quý giá.
Nó không chỉ có thể bán được với giá cao mà còn có thể giúp giá tăng thực lực và vũ khí hữu ích bảo toàn tính mạng.
Ngân Tô kéo tay A Y Hạ, đem chiếc nhẫn đeo lên ngón tay cô.
Sau cùng, cô giơ tay A Y Hạ lên ngắm nhìn, khóe môi câu lên một nụ cười dịu dàng: “Thật đẹp, nó rất phù hợp với tay của chị.”
A Y Hạ nghe thấy giọng điệu nói chuyện này của cô, thân thể không nhịn được run nhẹ một cái.
Đừng… đừng như vậy.
Nếu bản thân biết trước cô khó đối phó như vậy, bản thân trước tiên chạy.
“Thứ này…”
“Tặng cho cô.” Ngân Tô vô cùng hào phóng.
“Giá trị của nó rất lớn.”
“Ừ.” Ngân Tô tùy ý đáp một tiếng, lại bắt đầu cân nhắc: “Cũng phải lấy cho A Quái của chúng ta một cái, tôi không thể xem trọng bên này hơn bên kia được.”
“…”
“Trên người em trai có di vật vậy thì trên người anh trai chắc chắn cũng có.” Ngân Tô tìm được con đường lấy đồ, nụ cười dần trở nên khác thường: “Tôi một chút cũng không thể chờ đợi được muốn gặp anh ta.”
“…”
Đảo Ánh Trăng.
Quán bar nổi tiếng ở Khu Sông Tối.
Trong quán bar ánh đèn lờ mờ không nhìn rõ, những âm thanh ồn ào, tiếng thét chói tai, những âm thanh mập mờ, người lắc lư cùng điệu âm nhạc nhức óc, giống như quần ma loạn vũ.
Sau khi tuyên bố nhiệm vụ, người râu dài cùng thành viên không ở lại Trung tâm công tác thống kê lâu, sau khi đi ra ngoài liền mang tất cả mọi người tiến vào Đảo Ánh Trăng.
Nơi này rất gần Trung tâm công tác thống kê, bên ngoài lại có đội giám sát tuần tra nên rất an toàn.
Để tuyển thêm thành viên họ phải bỏ ra thêm một ít tiền, phía sau thông tin nhiệm vụ điền thêm một ghi chú, những người muốn đi vào ngày mai sẽ được phỏng vấn vào lúc đó.
Đi đảo biệt lập rất nguy hiểm, nhưng nếu có thế sống sót trở về, họ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn so với việc sống sót vài năm ở Khu Sông Tối.
Ngày mai sẽ có khá nhiều người ở đó và họ có thể chọn người họ muốn sau đó.
Trong quán bar, sau khi đã uống rượu được một lúc có người nhớ đến người cao gầy đã rời đội, “Sao lão nhị vẫn chưa trở về?”
“Anh ta đi làm gì?”
“Tôi không biết…”
“Đừng lại đi tìm phụ nữ chứ? Lần này ở bên ngoài lâu như vậy, nghẹn đến hỏng rồi à?”
“Lão nhị thật không trung thực, một mình chạy đến tiêu sái.”
“Không được, chúng ta đang còn việc lớn phải làm, lão nhị chạy đi vào lúc này quả thực không thích hợp.”
Mấy người mồm năm miệng mười bàn tán, đều cảm thấy việc lão nhị rời đi vào lúc này không thích hợp.
“Lão đại?” Có người gọi người đàn ông râu dài, “Lão nhị đang làm gì?”
Người râu dài trong lòng cũng có chút bất an, luôn cảm thấy đã có chuyện gì đó xảy ra…
A Y Hạ chẳng qua chỉ là người dị hóa cấp C, lão nhị đối phó với cô quá dễ dàng, tại sao mất nhiều thời gian như vậy?
Thấy người râu dài vẫn im lặng, bầu không khí bỗng trở nên cổ quái, “Lão nhị có phải đi quá lâu rồi không? Sẽ không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Có nên liên lạc với anh ấy không?
Người đàn ông râu dài rút từ cổ áo ra một mặt dây chuyền hình giọt nước và xoa đầu ngón tay vài lần lên nó.
Mỗi thành viên trong đội của họ đều có thứ này, mặc dù không thể trò chuyện, nhưng nếu gặp nguy hiểm, không cách nào sử dụng máy truyền tin, họ có thể sử dụng thứ này để thông báo cho đồng đội của mình.
Mặt dây chuyền hình giọt nước không có động tĩnh.
Lão nhị nếu gặp chuyện không may, không có thời gian sử dụng máy truyền tin, nhất định sẽ dùng cái này để thông báo cho họ.
“Liên lạc một chút.” Người râu dài lên tiếng.
Người bên cạnh lập tức lấy ra một thiết bị liên lạc màu đen giống như điện thoại di động.
“Lão đại, không gọi được.”
Người đàn ông râu dài càng lúc càng bất an, trước tiên đứng lên nói, “Đi tìm lão nhị, lúc trước nó trông thấy A Y Hạ, có khả năng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Những người khác vừa nghe thấy lời nói này, thân thể đang nằm trên ghế sô pha lập tức căng thẳng, đứng dậy đi theo người râu dài.
“A Y Hạ?”
“Cô ta không chết à?”
“Mặc dù ả là người dị hóa cấp C, nhưng thực lực của ả không mạnh lắm, không phải là đối thủ của lão nhị, … Chết tiệt, ả sẽ không tìm được người mạnh hơn giúp đỡ chứ?”
“Cũng có thể không phải là A Y Hạ mà là ai đó đã giả làm A Y Hạ và cố tình dụ dỗ lão nhị đi để trả thù…”
“A Y Hạ căn bản không có bạn bè nào ở Khu Sông Tối, ai sẽ làm việc kinh doanh lỗ vốn này.”
Mấy người đi theo người đàn ông râu dài và suy nghĩ về tất cả các khả năng.
Họ vừa đi tới cửa, còn chưa kịp đi ra ngoài, phía sau đột nhiên xảy ra náo động, đám đông chen chúc về phía cửa.
Mấy người râu dài bị xô đẩy trong đám người và lao ra khỏi cửa.
“Oanh “
Vụ nổ lớn lật đổ tràng cảnh tụ tập của bọn yêu ma quỷ quái, tiếng động sắc bén đinh tai nhức óc vang vọng khắp bầu trời.
Vụ nổ xảy ra quá bất ngờ, người râu dài bị luồng gió thổi bay và nện ra đường bên ngoài một đoạn rồi tông vào một chiếc ô tô đang đỗ bên đường trước khi dừng lại.
Da của anh ta lúc này biến thành vảy rắn, vảy rắn cứng có thể chịu được sức công phá của vụ nổ và các thương tổn khác.
Ngay khi người râu dài chuẩn bị đứng dậy, anh ta đột nhiên cảm thấy có gì đó và cơ thể anh ta chợt lăn sang hướng bên kia.
“Ầm ầm”
Chiếc xe từ trên không rơi xuống phát nổ đúng chỗ vừa rồi chòm râu dài nằm, tia lửa quét vào người râu dài, trang phục trên người cháy rụi để lộ vảy rắn sẫm màu sáng bóng.
Người đàn ông râu dài bước ra từ gầm một chiếc xe khác, vừa đứng dậy, anh ta nhìn thấy một bóng người bay ra khỏi đống đổ nát trong làn khói cuồn cuộn ở phía đối diện, người nọ bên hông đong đưa đồ vật màu đỏ đặc biệt dễ làm người khác chú ý.
Có thứ gì đuổi theo bóng người đó và đuổi nó ra ngoài, người đuổi theo nó thân hình được bao phủ bởi màu trắng bạc của kim loại, nhưng trên đầu là một đống tóc dài màu đen kỳ quái.
“Người Ám Ảnh”.
“A…”
Tiếng hét xuyên qua con đường thịnh vượng và an toàn nhất ở Khu Sông Tối.
Có tiếng còi dài và chói tai ở phía xa.
những bước chân thống nhất đến từ những phương hướng không xác định, tiếng gầm rú của ô tô từ xa đến gần, bầu trời bị máy bay không người lái bao phủ và ánh sáng chói lóa chiếu sáng khu vực này như ban ngày.
…
…
Khi Ngân Tô và A Y Hạ về tới đây đã nhìn thấy một khung cảnh hỗn loạn như vậy.
Những chiếc xe bọc thép hạng nặng màu trắng bạc chặn kín đường đi, đám đông kinh hoảng từ khe hở của những chiếc xe này tràn ra, giống như đàn kiến bị lũ cuốn trôi.
Máy bay lơ lửng trên đầu giống như mấy ngọn đèn lớn, người bên dưới không còn nơi nào để ẩn nấp và trốn.
“Ya, xem ra đã xảy ra một chuyện thật thú vị”.
“Là thủ vệ của Khu Quang Minh.” A Y Hạ hoàn toàn không thấy thú vị chút nào, “Bọn họ không phải là đám rác rưởi như đội giám sát, họ xuất động hoặc là để đi cùng những nhân vật lớn của Khu Quang Minh hoặc là để bắt giữ những tội phạm đặc biệt trọng yếu. Động tĩnh này, nhất định là đang truy bắt.”
“Ầm ầm…”
Bên trong lại một vụ nổ khác oanh tạc, mặt đất chấn động, A Y Hạ túm lấy Ngân Tô đang xem náo nhiệt chạy sang một bên.
Trong đám đông hỗn loạn, Ngân Tô nhìn thấy người đàn ông râu dài cũng đang chạy ra ngoài.
Trang phục trên người không thấy tung tích, để lộ vảy rắn rải khắp cơ thể của anh ta.
Có vô số người có hình thù kỳ quái trong đội chạy trốn, có thêm một người râu dài cũng không phải là chuyện lạ.
Ngân Tô trở tay tóm lại A Y Hạ, đi theo dòng người và tiếp cận người đàn ông râu dài, cuối cùng thành công tiến vào phía sau bọn họ không xa.