Lúc này tất cả mọi người đều vội vàng tránh xa nơi này, đám người đàn ông râu dài cũng không để ý tới hai người.
Tim A Y Hạ đập thình thịch.
Cô ấy thật to gan.
Thế nhưng…
A Y Hạ nhìn chằm chằm vào những bóng người ở trước mặt, bọn họ là kẻ thù cô muốn giết cả ngày lẫn đêm.
Mà mục đích của cô rất nhanh sẽ đạt được…
Sự hưng phấn khiến cơ thể A Y Hạ khẽ run lên, nhưng cô không dám nhìn chằm chằm quá lâu vào đám người trước mặt vì có thể sẽ bị phát hiện.
Lúc này mọi người đều bỏ chạy, đám đông quá hỗn loạn.
Người đàn ông râu dài và người của anh ta nhanh chóng tách ra khỏi đám đông hỗn loạn, và họ không để ý đến phía sau có người đang bám đuôi.
…
…
Chạy qua hai con phố và không nghe thấy tiếng động hỗn loạn, người đàn ông râu dài xua tay ra hiệu cho mọi người dừng lại.
“Quân thủ vệ đang lùng bắt ai… mẹ kiếp, thiếu chút nữa là chết rồi. Thật xui xẻo.. làm sao lại gặp phải chuyện như vậy.”
“Vừa rồi tôi còn tưởng họ đến đây để gây phiền toái cho chúng ta.”
“Anh ảo tưởng vừa thôi, chúng ta làm sao có thể kinh động đến quân thủ vệ”.
“Tao nhìn lướt qua, người kia thật hung dữ… ba người Ám Ảnh cũng không bắt được, không biết có lai lịch gì.”
Người râu dài xua tay ra hiệu bọn họ ngừng thảo luận những chuyện không liên quan đến bọn họ, “Trước tiên tìm lão nhị.”
“Máy truyền tin của lão nhị bị tắt, tôi không thấy vị trí của cậu ấy. Chúng ta đi đâu tìm cậu ấy?”
“Chết tiệt… trước kia A Y Hạ sống ở đâu?”
“Tôi nhớ hình như ở hẻm Điền Mộc bên kia.”
“Ngay cả khi chính A Y Hạ là người đã làm việc này, ả hiện tại chắc chắn đã dọn đi… hơn nữa cũng không nhất định là ả làm.”
“Khu Sông Tối lớn như vậy, chúng ta đi nơi nào tìm?”
Thời điểm bọn họ đang thảo luận, người râu dài đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên phải giao lộ.
Ánh sáng mờ ảo và bóng tối phác họa một bóng dáng uyển chuyển, một nửa cơ thể của cô gái ẩn sau bức tường, đang lạnh lùng nhìn họ.
Gương mặt đó…
Ánh mắt của người đàn ông râu dài trượt xuống, bàn tay xuôi ở bên người của A Y Hạ cầm một sợi dây chuyền đang lắc lư, mặt dây chuyền thủy tinh treo bên dưới đung đưa từ bên này sang bên kia, phản chiếu một chút ánh sáng vỡ vụn.
Anh ta thậm chí còn trông thấy trên mặt dây chuyền thủy tinh dính máu.
Một người đàn ông đứng bên phải người có râu cũng nhìn thấy bóng người đó, buột miệng nói: “A Y Hạ.”
A Y Hạ lộ ra toàn bộ cơ thể của mình từ phía sau bức tường, cô từ từ nhếch khóe môi, mỉm cười quyến rũ và hất tóc lên, “Đã lâu rồi tôi mới được gặp lại các anh, từ lần tạm biệt trước, tôi đã rất nhớ mọi người.”
Khuôn mặt người phụ nữ ngày càng gần hơn, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ chồng lên khuôn mặt khóc lóc van xin của người phụ nữ ở nơi tối tăm và hỗn loạn.
Người đàn ông gọi tên A Y Hạ có chút hoảng hốt.
Không thể không thừa nhận, A Y Hạ thực sự rất xinh đẹp… cô có khả năng mê hoặc tất cả mọi người.
Đáng tiếc là thực lực quá yếu…
Yếu đuối, ở Khu Sông Tối chính là căn nguyên của tội lỗi.
“Em trai của tao đâu?” Ánh mắt người đàn ông râu dài lạnh lùng, thốt ra vài lời từ trong cổ họng.
A Y Hạ cầm sợi dây chuyền trong tay, nhẹ nhàng lắc lắc, “Anh ta rất khỏe, mấy người muốn gặp anh ta thì đi theo tôi.”
“Vèo..”
“Tất nhiên, anh cũng có thể giết tôi, vậy thì anh sẽ không bao giờ có thể gặp lại em trai của mình được nữa.”
Đuôi rắn dựng đứng trước mặt A Y Hạ, cái đuôi giống như ngòi đốt dừng cách tầm mắt A Y Hạ một đốt ngón tay, chủ nhân đuôi rắn gắt gao trừng mắt nhìn cô.
Một người dị hóa cấp B có thể giết cô chỉ trong tích tắc.
Cô căn bản không thể trốn thoát.
Vậy nên cô không muốn trốn tránh.
Mà với tình trạng hiện tại của cô, hiển nhiên khiến người râu dài không cách nào phán đoán được ý định thực sự của cô, cũng như không thể xác định được liệu em trai mình có còn sống không.
“Ha ha ha..” A Y Hạ cười lớn đến mức rơi cả nước mắt, sau đó cô lau một vòng khóe mắt và nhìn người đàn ông râu dài đầy khiêu khích: “Anh đang sợ sao?”
Đuôi rắn dựng trước mặt A Y Hạ run một cái, một giọng nói ồm ồm vang lên: “Dẫn đường.”
“Lão đại”. Những người phía sau giật mình, cố gắng khuyên can: “Đây chắc chắn là một cái bẫy. Chúng ta không thể cứ như vậy đi theo ả.”
“Bắt cô ta lại thẩm vấn, tôi không tin cô ta không khai ra.”
“Thời gian của mấy người không còn nhiều lắm.” A Y Hạ lại cười lên, giọng nói kéo dài dinh dính vang lên: “Anh muốn giết tôi hay cứu em trai mình?”
Người râu dài: “…”
Chết tiệt.
Hắn chỉ có một người em trai thôi.
A Y Hạ nhìn chằm chằm vào cái đuôi rắn trước mặt, chậm rãi lùi lại phía sau, mặt dây chuyền thủy tinh được cô nâng lên cao và đung đưa từ bên này sang bên kia, nụ cười trên môi càng lúc càng tươi hơn, “Anh có muốn đi theo không?”
Sau khi nói xong, A Y Hạ không tiếp tục ở lại nữa và quay người bỏ chạy.
Người đàn ông râu dài vô thức xông ra ngoài, đồng đội phía sau anh ta mắng hai tiếng rồi nhanh chóng đuổi theo.
Người râu dài phát hiện rằng tốc độ của A Y Hạ rất nhanh… nhanh hơn nhiều so với trước đây, trong khoảng thời gian này chẳng lẽ cô đã cắn nuốt những người hóa dị khác để thăng cấp sao?
Mỗi lần chạy đến chỗ rẽ, cô đều cố ý dừng lại chờ một chút.
Thấy bọn họ theo kịp, lúc này cô mới tiếp tục chạy.
Người râu dài không biết A Y Hạ sẽ đưa họ đi đâu.
Đáy lòng hắn biết rõ đây có thể là một cái bẫy.
Nhưng…
Hắn phải cứu em trai mình.
Càng không thể bởi vì một người phụ nữ mà bỏ qua việc cứu em trai mình, nếu chuyện này truyền ra ngoài, bọn họ sẽ không thể tiếp tục lăn lộn ở khu sông Tối.
Mất uy tín là một điều chí mạng ở Khu Sông Tối.
“tí tách”.
Hình bóng của A Y Hạ biến mất ở chỗ rẽ.
Người đàn ông râu dài đột nhiên dừng bước, trong con hẻm ẩm ướt và tối tăm tỏa ra mùi thối rữa, còn có mùi máu tươi…
“Tí tách.”
Tiếng nước nhỏ giọt đặc biệt rõ ràng trong con hẻm tối tăm hẻo lánh và vắng vẻ này.
Đồng đội đi phía sau người râu dài nhất trí đứng tựa lưng vào nhau, cảnh giác quan sát xung quanh.
Khi bọn họ bước vào đây đã có cảm giác không đúng….
Người râu dài cúi đầu liếc nhìn mặt đất đầy bùn lầy lội, hầu hết các con đường ở khu Sông Tối đều gồ ghề và tích tụ nước, nhưng lầy lội giống như vậy rất hiếm.
Điều này khiến người râu dài nhớ đến đầm lầy trên một hòn đảo biệt lập, dẫm lên trên phảng phất sẽ sụp lún xuống.
“Còn sống…à.”
Người đàn ông kêu thảm một tiếng, dưới chân sụp xuống, trong vô thức anh ta muốn túm lấy đồng đội của mình, đáng tiếc đã chậm một bước, lực kéo anh ta vừa nhanh vừa mạnh.
Anh ta chỉ kịp hét lên một tiếng và biến mất trước mặt đồng đội của mình.
“Ọt ot.”
Bùn trên mặt đất sủi lên hình thành một bóng dáng.
“Mau chạy.” Người đàn ông có râu hét lên và lao về phía trước.
Lớp bùn đất dưới chân càng ngày càng đặc sệt, chỉ ngắn ngủi một giây đã lan tới mắt cá chân bọn họ.
Bọn họ sử dụng thân thể dị hóa của mình chống lại lực kéo của lớp bùn dính hơn cả keo siêu dính.
Nhưng bọn họ càng dùng sức họ lại càng chìm sâu hơn, các cuộc công kích vào bùn sình cũng không có hiệu quả gì, nhiều nhất chỉ có thể để họ chạy về phía trước hai bước.
Thế nhưng lớp bùn này giống như vật sống…
“A…”
Thêm một người nữa biến mất.
Người râu dài lúc này cũng bị vây hãm, anh ta lợi dụng đuôi rắn móc vào bức tường bên cạnh và đem cơ thể của mình kéo ra ngoài.
Nhưng một giây sau, anh ta lại bị kéo trở về.
Đuôi rắn lăn lộn một vòng trong bùn, vô số bùn bắn tung tóe, tạo cho bọn họ một đường trốn thoát.
“Đi.”
Người đàn ông râu dài tóm lấy đồng đội gần nhất và ném anh ta ra xa.
Bùn từ trên trời giáng xuống, người đàn ông có râu cảm thấy toàn thân ớn lạnh, trong lòng không khỏi vang lên hồi chuông báo động.