Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 856

Bùn bắn tung tóe dừng lại giữa không trung trong giây lát, dưới ánh mắt kinh hoàng của người đàn ông râu dài, nó xuyên qua toàn bộ con hẻm tối tăm ngổn ngang như tia laze.

Người đàn ông râu dài lập tức vung vẩy cái đuôi và chặt đứt mấy ‘tia bùn’ đang lao về phía mình.

Cái đuôi phủ đầy vảy cứng rắn đụng gãy những ‘tia bùn’ đó, lớp bùn trong tức khắc trở nên mềm mại lại đột nhiên cứng rắn khi trở thành ‘tia bùn’.

Thanh âm đứt gãy không ngừng vang lên, may mắn mối nguy hiểm xung quanh hắn đã được giải trừ.

Nhưng hắn nghe thấy âm thanh xuyên qua da thịt.

Thân thể của người đồng đội bị hắn quăng ra bị xuyên thủng, lớp xi măng liên kết giữa bức tường và mặt đất, đem anh ta khóa chặt giữa không trung.

Máu tươi dọc theo lớp xi măng đông cứng nhỏ giọt xuống.

Đôi mắt anh ta trợn to tựa hồ không thể tin nổi, ánh sáng trong đáy mắt nhanh chóng vụt tắt.

Người râu dài quay đầu, những đồng đội khác ở phía sau cũng bị những ‘tia bùn’ đó giam cầm trong con hẻm tối tăm, trông họ giống như những tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng bọn họ vẫn chưa chết.

Có người đã thử làm gãy những ‘tia bùn’ để tự cứu lấy mình.

Người râu dài rung đuôi và hướng về phía bên kia phất lên, quét gãy một mảnh xi măng, chúng trở lại dưới mặt đất và lần nữa dung nhập vào bên trong lớp bùn.

“Vèo”.

Vô số xi măng từ mặt đất lao tới, ở giữa không trung nhanh chóng cứng lại thành hình những công cụ sắc nhọn như ngọn giáo, người vừa thoát ra được đã bị những ngọn giáo này tàn nhẫn đâm thủng.

Đồng bạn của hắn, đồng đội, liền nhẹ nhàng bị những ngọn giáo đông cứng bằng xi măng đâm thủng thành cái sàng.

Bên trong đôi mắt trợn to của bọn họ chỉ còn đọng lại nỗi thống khổ và kinh hãi.

Như thế nào lại chết ở trong này…

Bọn họ thậm chí còn không nhìn thấy kẻ thù của mình.

“A!!”.

Người đàn ông râu dài hét lớn một tiếng, đuôi rắn tàn nhẫn quét gãy ngọn giáo, điên cuồng chiến đấu với lớp bùn đất lầy lội trên mặt đất.

“Ra ngoài! Ra ngoài! Mày mau ra ngoài!”

“Thứ đồ giấu giấu diếm diếm!”

“A Y Hạ! Tao giết mày, tao muốn giết mày! Tao muốn đem mày phanh thây trăm mảnh!”

Trong ngõ tối chỉ có tiếng gầm gừ của người đàn ông râu dài vang vọng.

Trên thân người đàn ông râu dài toàn bộ đều là vảy rắn cứng rắn, căn bản không cách nào làm hắn bị thương nên bùn đất nhanh chóng thay đổi phương thức chiến đấu, tùy ý để người râu dài phát tiết đến khi toàn thân ngập trong bùn.

Người râu dài cảm thấy cơ thể của mình càng ngày càng chìm xuống, bùn lầy dính chặt vào trên thân thể nhưng không thể nào đâm thủng vảy rắn và gây thương tích cho hắn.

Nhưng nó càng ngày càng nặng, càng ngày càng chìm.

Người đàn ông râu dài cuối cùng cũng nguôi giận và tính toán, muốn rũ bỏ đám bùn lầy bám trên người, nhưng hắn thử hai lần vẫn không thể nào rũ được bao nhiêu.

Không còn đồng bạn và đồng đội, hắn không dừng lại nữa và tiến về phía trước một cách nhanh chóng.

Bùn dưới chân hắn đã ngập tới đầu gối trước khi hắn kịp nhận ra, đuôi rắn nặng trĩu không cách nào nâng lên được, lại rơi xuống và chìm vào bùn đất.

Toàn thân trên dưới đều bị vùi lấp, hắn căn bản không thể nhúc nhích được.

Lớp bùn sền sệt bắt đầu đông cứng lại, bò lên trên người hắn và cứng lại, cho đến cuối cùng chỉ còn lại đầu hắn.

“Phế vật”.

Những tiếng gắt gỏng đột ngột vang lên trong ngõ hẻm tối.

Người đàn ông râu dài nhìn bùn nhão tụ lại trên mặt đất, thu lại và dần dần hình thành bộ dáng con người, màu xi măng xám xịt biến mất và để lộ làn da người.

Quái vật xi măng ôm cánh tay, từ trên cao liếc nhìn xuống người đàn ông râu dài, “Anh là cấp B tự xưng à?”

Người râu dài: “…”

Anh ta quả thực là cấp B nhưng là cấp B của tầng dưới chót.

Thứ này… có vẻ là một người dị năng.

Có vẻ như người râu dài không chắc chắn liệu cô đến cùng có phải người dị năng hay  không, một số người dị hóa có thể biến đổi toàn bộ cơ thể.

Nếu cô là một người dị năng thì bản thân hắn làm sao có thể là đối thủ của cô?

Người đàn ông râu dài ngoại trừ đầu có thể cử động thì toàn thân không thể nhúc nhích được, một đôi mắt đỏ ngầu: “A Y Hạ có quan hệ gì với cô? Em trai của tôi đâu?”

“Không quen biết.”

“Không quen biết tại sao cô lại muốn giết tôi?” Rõ ràng là ả tiện nhân A Y Hạ dẫn dụ họ tới đây, “Em trai tôi đang ở chỗ nào?”

“Ai bảo anh xui xẻo.” Quái vật xi măng nghiêng mặt sang một bên, nhìn về phía ngõ tối ở bên kia, bất mãn nói: “Cô nếu không ra tôi có thể giết hắn không?”

Người đàn ông râu dài nhìn theo hướng của quái vật xi măng đang nhìn, A Y Hạ từ bên kia bước ra.

Nhìn thấy A  Y Hạ, đôi mắt của người râu dài bộc phát lửa giận và hận ý ngút trời, “A, Y, Hạ…”.

Ánh mắt hắn đột ngột dừng lại và rơi vào một bên tay của A Y Hạ, ngón giữa của cô đeo một chiếc nhẫn cổ, đó là… chiếc nhẫn gió.

Người đàn ông có râu gầm gừ hỏi: “Em trai của tôi đâu?”

“Đương nhiên đã giết rồi.” A Y Hạ đi tới trước mặt người râu dài, cố ý dùng bàn tay đeo chiếc nhẫn kia xoa xoa mặt anh ta, “Thời điểm hắn chết, vậy mà vẫn còn nghĩ tới người anh trai này đến cứu hắn, thật đáng tiếc, đáng tiếc a ha ha ha, anh muốn biết hắn chết thế nào không?”

Người đàn ông râu dài mở miệng muốn cắn A Y Hạ.

A Y Hạ thu tay lại, người đàn ông râu dài cắn vào không khí sắc mặt xanh mét, từ kẽ răng nhã ra mấy từ, “Tao muốn giết mày! Tao nhất định sẽ giết mày! A Y Hạ, tao muốn mày phải chôn cùng em tao.”

Mặc dù lúc này tính thế không ổn, người râu dài vẫn rất có cốt khí, không muốn thấp kém cầu xin tha mạng.

A Y Hạ tát một cái lên mặt anh ta, lực tát mạnh đến nỗi gương mặt không được vảy rắn che phủ ngay lập tức đỏ bừng và sưng tấy lên.

A Y Hạ bóp cổ người đàn ông râu dài, “Anh đã yêu thương em trai mình nhiều như vậy thì cho anh chôn cùng anh ta đi.”

“Mày tiện nhân.”

“Ba!”

“Tao chết cũng …”

“Ba ba!”

“Tiện nhân…”

“Cô đánh anh ta làm gì? Giết anh ta đi.” Quái vật xi măng không nhìn nỗi, giật giây A Y Hạ trực tiếp động thủ.

Ngân Tô lúc này mới chậm rãi đi tới, liếc mắt nhìn người đàn ông bị A Y Hạ đánh đến nửa gương mặt đều sưng đỏ, rất lễ phép chào hỏi, “Chào anh, lần đầu gặp mặt, tôi có chút chuyện nhỏ muốn xin anh giúp một tay.”

Người đàn ông râu dài bị đánh đến ù tai, giọng nói lọt vào tai nghe có chút phiêu, sau nửa ngày, dường như anh ta mới hiểu được Ngân Tô vừa nói gì, hung tợn nhổ ra một búng máu.

“A … giúp đỡ? Cô giết em trai của tôi, đồng đội của tôi, còn muốn tôi giúp đỡ? Cô cảm thấy có thể sao?”

Ngân Tô ngạc nhiên nói, “Anh nghĩ tôi đang trưng cầu ý kiến của anh?”

“…”

Tai người đàn ông râu dài vẫn còn vang lên tiếng ong ong, lớp xi măng cứng ở trên người tựa hồ cũng đông cứng lại theo suy nghĩ của anh ta, chuyện động chậm hơn nhiều so với trước đây.

“Cô…”

Miệng có hắn vừa mở ra, cái cằm đã bị bóp đến gắt gao, ống nghiệm mảnh mai thọc sâu vào cổ họng, chất lỏng lạnh như băng được rót thẳng xuống.

Ống nghiệm nhanh chóng bị lấy đi.

Người đàn ông râu dài chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một ống nghiệm khác đã tiến vào.

“Ừng ực ừng ực…”

“Hai cái hẳn là đủ rồi… này, lại cho ăn một cái nữa, miễn cho người bạn mới của tôi có sức miễn dịch mạnh mẽ.”

“???”

Người đàn ông râu dài bị rót liền ba chai chất lỏng không xác định.

Anh ta không biết đó là thứ gì, sau khi chất lỏng đi vào trong bụng, anh ta không có cảm giác đau đớn, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, toàn thân như đang bay.

Anh ta nghe thấy một số âm thanh mơ hồ, nhưng những âm thanh đó ở rất xa, quá xa để có thể nghe được nội dung cụ thể.

Anh ta cảm thấy một giây đã trôi qua, lại cảm thấy như một giờ đã trôi qua, âm thanh mơ hồ cuối cùng cũng lọt vào tai anh ta một cách rõ ràng.

“Đội ngũ của các anh có tổng cộng bao nhiêu tài sản?”.

Bình Luận (0)
Comment