“???”
Cái gì?
Người đàn ông râu dài cảm giác mình nói chuyện nhưng anh ta không biết mình đã nói gì.
Giọng nói kia lập tức trở nên bất mãn, “Nghèo như vậy? không phải trước đó ở Trung tâm công tác thống kê các anh tuyển 2 vạn người sao?”
“Cái gì? Một con sói tay trắng? Các người cũng thật là.”
Ngân Tô đếm những đồng cấm kỵ vơ vét được trên những người này, tổng cộng chừng 2 vạn.
2 vạn đồng vàng đã là rất nhiều so với mức lương hàng tháng 1 vạn 5 của người dân bình thường .
Nhưng đối với một đội ngũ do người dị hóa cấp B dẫn đầu thì con số đó không nhiều, thậm chí là có chút ít.
Cách thức tuyển người của nhóm này là giao ‘tiền đặt cọc’, sau khi từ đảo biệt lập trở về, đem đồ vật thu thập được giao ra, rồi mới kết toán phần còn lại.
Nếu người này chết ở bên ngoài, bọn họ có thể tiết kiệm được một khoản tiền, đừng quá thông minh khi là một con sói tay trắng.
Ngân Tô lục lọi một đống phế phẩm, không tìm thấy một di vật mới nào.
“Không ngờ anh ta thực sựlà một người anh tốt, yêu thương em trai của mình.” Ngân Tô tặc lưỡi một tiếng, nhìn về phía A Y Hạ: “Tôi tưởng những người ở đây đều không có tình cảm gì.”
A Y Hạ: “…”
Tại sao bọn họ lại không có tình cảm??
“A Quái à, không nghĩ tới đám phế vật này lại vô dụng như vậy, họ thậm chí còn không có nhiều di vật.” Ngân Tô thở dài, “Lần sau lại tìm cho cô.”
Quái vật xi măng kiêu ngạo và khinh thường: “Ai thèm quan tâm thứ đồ rách nát đó.”
A Y Hạ: “???”
Thứ đồ rách nát??
Cứ đưa thứ đồ rách nát đó cho cô, cô không chê đâu.
“Đây là cái gì?”
Ngân Tô nhìn thấy từ trong đống phế phẩm có một bức vẽ trừu tượng xem không hiểu.
Phía trên đánh dấu nhiều ký hiệu và chữ số kỳ lạ, và một trong số chúng được đánh dấu rõ ràng.
A Y Hạ liếc mắt nhìn và trả lời một cách không chắc chắn: “Chắc là… bản đồ lộ trình đường đến đảo biệt lập mà bọn họ đã phát hiện ra.”
“Bản đồ lộ trình đường đến đảo biệt lập? Với cái này có phải sẽ không bị lạc trong biển sương mù tử vong?”
A Y Hạ: “Có xe và bản đồ lộ tuyến mà không có chuyện bất ngờ xảy ra, xác thực sẽ không bị lạc, một khi bị mất xe và tiến vào biển sương mù tử vong, vậy thì không thể nào thoát ra ngoài được.”
Ngân Tô cảm thấy tấm vé đầu tiên đi vào thế giới quái vật không thể được sử dụng như vậy, nói ra sẽ rất mất mặt.
“Có thể bán không?”
“Có thể… nhưng chúng ta không biết tình hình cụ thể ở đảo biệt lập mà họ phát hiện và nó có những tài nguyên gì.”
Có sự khác biệt giữa hai hòn đảo biệt lập.
Một số đảo có phạm vi rộng nhưng bên trong có nhiều thứ có thể thu thập, loại này nếu có thu lại được tiền thì bọn họ cũng không đi.
Một số đảo có phạm vi nhỏ, tài nguyên phong phú, hoặc là bên trong có di vật, vậy không cần dùng đến tiền, thậm chí còn có thể thu lại được tiền hoặc hợp tác cùng Khu Quang minh.
“Như vậy còn không phải đơn giản sao.”
Ngân Tô tiếp tục hỏi người đàn ông râu dài về tình huống cụ thể của đảo biệt lập.
A Y Hạ phụ trách ở bên cạnh ghi chép cùng nhắc nhở Ngân Tô nội dung cần hỏi.
“Nó hẳn là một hòn đảo biệt lập cấp C.” Tổng hợp lại tất cả nội dung người đàn ông nói, A Y Hạ đưa ra một kết quả.
“Nó có thể được bán với giá bao nhiêu?”
“Lên tới 5 vạn.”
“Họ tuyển người đều là 2 vạn một người phải không? Vậy mà bán nó giá 5 vạn?”
A Y Hạ: “Bản đồ lộ tuyến cấp C ở mức giá này…”
Nếu chiêu mộ quân đội của mình, vận khí tốt anh có thể kiếm được rất nhiều tiền .
Nhưng chỉ là một tấm bản đồ lộ tuyến thì không thể nào đáng tiền.
Suy cho cùng, người mua bản đồ lộ tuyến còn phải thành lập đội ngũ, thuê ô tô, thiết bị, các loại vũ khí vv… đều cần tiêu tiền, cuối cùng nếu có nhiều người đi thì sẽ chẳng còn lại bao nhiêu.
“5 vạn thì 5 vạn, chân muỗi cũng là thịt.” Ngân Tô đưa bản đồ lộ tuyến giao cho A Y Hạ, để cô đem bán, biểu tình chờ mong: “Cô còn kẻ thù nào không? Chúng ta có thể song hỷ lâm môn luôn.”
A Y Hạ: ‘…”
Hay cho một câu song hỷ lâm môn.
Đáng tiếc A Y Hạ không có thêm kẻ thù nào.
Ngân Tô thất vọng thở dài, để cho A Y Hạ đối phó kẻ thù của mình, thuận tiện thu dọn luôn đống phế phẩm, thứ nào có thể bán đều đem bán hết.
Ngân Tô nghĩ đến một điều gì đó, “Cô có cần thôn phệ anh ta không? Không phải nói thôn phệ người dị hóa có thể thăng cấp sao? Anh ta là người dị hóa cấp C.”
A Y Hạ chán ghét bĩu môi một cái, “Ai muốn thôn phệ hắn, thật buồn nôn.”
“Thôn phệ người dị hóa rất nguy hiểm.” Quái vật xi măng cười lạnh một tiếng: “Chỉ với thực lực này của cô ta, muốn thôn phệ người dị hóa cấp B bị cắn trả lại xem như còn nhẹ.”
A Y Hạ: “…”
Mặc dù cô ấy nói có lý, nhưng không phải nên giữ lại cho cô một chút mặt mũi hay sao?
Ngân Tô hiếu kỳ: “Vậy nặng là gì?”
Quái vật xi măng: “Thể xác bị chiếm giữ bởi ý thức của kẻ cô đã thôn phệ.”
Thôn phệ người dị hóa nói thẳng ra chính là dung hòa lực lượng của người dị hóa vào cơ thể và sử dụng nó cho mục đích của mình, nhưng nếu thực lực của đối phương vượt xa mình thì người nào bị thôn phệ vẫn chưa chắc.
Ngân Tô thổn thức một tiếng, xem ra người dị hóa tại thế giới quái vật thăng cấp cũng không dễ dàng như vậy…
A Y Hạ đi giải quyết kẻ thù của mình.
Ngân Tô và quái vật xi măng đứng ở cuối con hẻm tối, thưởng thức cảnh A Y Hạ tự tay đâm kẻ thù.
“A Y Hạ nói rằng cô đang bị truy nã, cô ở nơi này đã giết bao nhiêu người?” Ngân Tô tò mò về thành tích của Quái vật xi măng.
“Tôi nhớ chuyện này để làm gì?”
“Cô không nhớ kỹ, sau này người ta tìm cô báo thù, cô cũng không biết đối phương vì ai báo thù.”
“Có quan hệ gì, giết hết tất cả là được rồi.”
“…Cô giết nhiều người như vậy, không mang về cho nhà xưởng chút tài sản nào sao?” Đây là điều trọng điểm mà Ngân Tô quan tâm.
Quái vật xi măng đối với những thứ tầm thường kia không hề có hứng thú: “Tôi cần những thứ đó để làm gì?”
“…” Cô ngoại trừ biết nói ‘làm cái gì’, thì còn cái thể làm gì khác!!
Ngân Tô nói lời thấm thía để giáo dục cô: “Một người công nhân ưu tú luôn phải suy nghĩ cho nhà xưởng. Lần sau đừng lãng phí, tất cả đều đem về. Nhà xưởng của chúng ta có hàng trăm việc cần dùng đến tiền.”
Quái vật xi măng cười lạnh: “Nhà xưởng ở đâu?”
Ngân Tô nghiêng đầu, “Đó là một câu hỏi hay, về sau không cho phép hỏi nữa.”
“….”
Sau một giây yên tĩnh, Ngân Tô quay về và trịnh trọng giao cho cô một nhiệm vụ: “Nhiệm vụ tìm địa điểm làm nhà xưởng liền giao cho cô.”
Quái vật xi măng bất mãn và kháng nghị: “Dựa vào cái gì?”
Ngân Tô không hề có động tĩnh gì: “Dựa vào tôi là giám đốc nhà xưởng.”
Quái vật xi măng mở miệng và bắt đầu chửi rủa, vừa măng Ngân Tô là đồ bẩn thỉu vừa nguyền rủa cô chết đi, sau khi phát tiết xong cường ngạnh phun ra một câu:
“Tôi vừa giết hết đám người Hồng Tước, nơi ở của bọn họ còn trống không.”
Ngân Tô hoàn toàn phớt lờ những lời mắng mỏ của quái vật xi măng, vô cùng hài lòng: “Tôi biết ngay việc cho cô trở thành công nhân đầu tiên là một quyết định đúng đắn.”
“…”
A.
Một người một quái vật ‘vui sướng’ quyết định vị trí của nhà xưởng.
…
…
A Y Hạ giải quyết xong người đàn ông râu dài, mặc dù sự kiện kia sẽ luôn đọng lại trong ký ức của cô, nửa đêm giật mình tỉnh giấc, nhưng tảng đá luôn đè nặng trong lòng cô cuối cùng đã biến mất.
Cô đem phế phẩm trên mặt đất thu lại, đi về hướng cuối con ngõ hẻm, hướng tới định mệnh của mình.
Ngân Tô đưa hai người trở về chỗ ở của A Y Hạ một chuyến và để cô thu dọn đồ đạc trước khi dọn đi.
Đi đến cửa hàng vũ khí trước đó, Ngân Tô đột nhiên nhấc chân đi vào.
A Y Hạ:”???”
Quái vật xi măng không biết nghĩ đến cái gì, nhếch miệng lộ ra nụ cười quỷ dị, lập tức đi theo đằng sau Ngân Tô tiến vào, cũng thuận tay đóng cửa lại.
A Y Hạ: “???”