Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 859

“Chà.” Ngữ khí của Ngân Tô không dao động nhiều, “Đôi cánh của cô ấy thật xinh đẹp.”

“Là em gái của lão đại Hồng Tước…” A Y Hạ nhẹ nhàng nói ra danh tính của đối phương.

Lão đại Hồng Tước đã chết cách đây không lâu, em gái hắn truy nã hung thủ ở khắp nơi… cũng chính là A Quái.

Hiện tại cô ta cũng đã chết…

Người của Hồng Tước xem ra đã chết hết.

Tầng 1 không có vật gì, Ngân Tô đi lên tầng 2.

Nơi này tương đối sạch sẽ, hầu như không bị hư hại gì, có lẽ không bị ảnh hưởng trong quá trình đánh nhau.

Có rất nhiều phòng được ngăn cách trên tầng 2, tất cả đều có người ở, bên trong vẫn duy trì dáng vẻ khi chủ nhân mới rời đi.

Ngân Tô đi xuyên qua khu vực phòng và đi tới một khu vực thoáng đãng, đứng ở chỗ này có thể trông thấy tầng 1.

Có mấy bộ ghế sô pha và bàn sắp đặt lộn xộn, phía trên để đồ ăn và một ít đồ vật ngổn ngang.

Thoạt nhìn có vẻ hơi bừa bộn, nhưng những thứ kia vẫn tốt hơn so với gian phòng của A Y Hạ rất nhiều.

Có rất nhiều hộp được chất đống trong góc, Ngân Tô mở ra và xem xét, đó là rượu… Nhìn cách đóng gói không giống với đồ vật của Khu Sông Tối.

Ngân Tô đóng nắp hộp lại, nói với A Y Hạ và quái vật xi măng: “Nơi này mặc dù có chút kém, nhưng ít nhất nó cũng rộng rãi, có thể ẩn nấp, tạm thời chúng ta sẽ ở tạm chỗ này, đến khi nào tìm được chỗ tốt hơn chúng ta sẽ chuyển đi.”

Nơi này là trụ sở của Hồng Tước, quái vật xi măng đã bám theo rất lâu mới có thể tìm được.

Ngoại trừ người của Hồng Tước, sẽ không có người nào khác biết đến chỗ này.

Hiện tại người của Hồng Tước đều đã chết hết, vậy nơi này xem như tương đối an toàn.

A Y hạ: “…”

Quái vật xi măng không muốn đợi ở chỗ này, cô muốn tìm một đám người gây phiền toái, nhưng ngại sức mạnh của Ngân Tô nên cô không nói gì, coi như cam chịu.

Ngân Tô chỉ đạo bọn họ: “Vậy trước tiên mọi người dọn dẹp, tìm tiền riêng của bọn họ để tăng thu nhập cho nhà máy, mặt khác tu sửa cánh cửa và sàn nhà một chút.”

Có người dọn dẹp vệ sinh, Ngân Tô không để quái vật tóc làm việc nhà mà đi thẳng xuống tầng và đi ra ngoài xem xét những nơi khác.

Ở bên cạnh nhà kho Ngân Tô nhìn thấy càng nhiều hộp hơn, chất đống cao hơn nửa bức tường, bên trong tất cả đều là rượu.

Hồng Tước bán rượu sao?

Ngân Tô đi xung quanh bức tường một vòng, không phát hiện có vấn đề nào lớn và chuẩn bị trở về thì quái vật tóc đột nhiên nóng nảy lôi kéo Ngân Tô về một phương hướng. 

“Sàn sạt”.

Bãi cỏ hoang cao nửa người khẽ đung đưa như có gió thổi qua, phát ra âm thanh xào xạc nhẹ nhàng.

Nhưng, hiện tại không có gió.

Bên kia.

Quái vật xi măng dựa vào bờ tường nhìn A Y Hạ dọn dẹp.

A Y Hạ không dám phàn nàn – chủ yếu là cô không thể đánh lại bất kỳ ai.

Cô một bên thu thập một bên thử hỏi: “Vô Hình, cô và người dị tộc kia làm sao quen biết?”

Quái vật xi măng giống như rất yêu thích cái tên này, hỏi lại: “Cô muốn biết?”

A Y Hạ dịu giọng: “Cô có thể nói với tôi không?”

Cả hai đều bị áp bức và A Y Hạ cảm thấy hai người cần phải tìm hiểu lẫn nhau một chút.

“Cô đi hỏi cô ta đi…”Quái vật xi măng cười quái dị, không trả lời vấn đề mà A Y Hạ muốn biết.

Cô cùng cư dân nơi này không giống nhau.

Cô là quái vật đi ra từ biển sương mù tử vong.

Quan trọng hơn chính là, cô dám hùng hùng hổ hổ với Ngân Tô nhưng không dám động thủ, cô không đánh lại tên điên kia.

“…”

A Y Hạ nghẹn họng, cô chỉ có thể nhìn ra được ở bên ngoài Vô Hình không hài lòng với sự áp bức của dị tộc kia, nhưng cô không biết rõ mối quan hệ giữa Vô Hình và dị tộc kia.

Cho nên A Y Hạ không đào sâu vấn đề này, dời sang chủ đề khác, “Cô đến từ Hồ Hỏa Vực phải không?”

“Tại sao cô lại cho rằng như vậy?”

“Trang phục của cô.” A Y Hạ chỉ vào trang bị bẩn thỉu trên người cô, “Tôi nghe nói ở Hồ Hỏa Vực có rất nhiều thứ như thế này.”

Quái vật xi măng cúi đầu nhìn trang phục trên người: “Vậy à?”

A Y Hạ cân nhắc xem lời nói của quái vật xi măng có ý nghĩa gì, cô ấy có phải người đến từ Hồ Hỏa Vực hay không?

“Cát”.

Quái vật xi măng nhận thấy điều gì đó và ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớn, Ngân Tô đang kéo một người đầy máu me tiến vào.

A Y Hạ cũng ngửi được mùi nào đó… dị tộc!!

A Y Hạ nhịn không được nuốt xuống một ngụm nước bọt, mùi vị này nồng nặc hơn mùi hương cô ngửi được từ trên người Ngân Tô lúc ở trong con hẻm tối.

Thơm quá thơm quá thơm quá…

“Cư nhiên còn con cá lọt lưới.” quái vật xi măng vẻ mặt đầy sát khí bước tới, vươn tay muốn giết người trên mặt đất.

Ngân Tô giơ tay lên chặn cô lại: “Anh ta ông phải con cá lọt lưới, trước tiên đem anh ta vào trước, xem còn có thể cứu chữa được không.”

“Tại sao phải cứu hắn?” quái vật xi măng khó hiểu nhìn xuống, không hề đồng cảm nói: “Trước sau đều phải chết, không bằng cho hắn chết dễ chịu một chút.”

Ngân Tô thờ ở liếc nhìn cô một cái: “Cô có thể mắng tôi nhưng không được thắc mắc hay bác bỏ quyết định của tôi.”

“…”

Quái vật xi măng mím môi, hừ lạnh một tiếng, tóm lấy cổ áo người đàn ông trên mặt đất, kéo anh ta lên tầng hai.

A Y Hạ: ‘…”

Không phải, cho dù người này không chết, bị cô kéo như vậy, anh ta cũng sẽ chết chứ? Nhưng nếu anh ta chết… chính mình mới ăn được một miếng.

Chờ quái vật xi măng kéo người lên tầng, A Y hạ lau nước miếng và nhìn rõ vật màu đỏ nằm trên tay Ngân Tô.

Là một bầu rượu hình hồ lô lớn chừng lòng bàn tay.

Chai rượu hồ lô… Màu đỏ?

Thái Bạch!!

Người dị tộc bị truy nã Thái Bạch kia!!!

Hết rồi hết rồi hết rồi…

Một người dị tộc cùng một tên tội phạm giết người ở Khu Quang Minh bị truy nã đã rất đáng sợ, hiện tại lại thêm một tên dị tộc là tội phạm bị truy nã.

Cho dù cô có mười tám cái mạng cũng không đủ chết.

Nhưng A Y Hạ rất nhanh tỉnh táo lại, đã có một người dị tộc, và kết quả của việc có thêm một người khác cũng sẽ như vậy, dù sao cô cũng chỉ có một cái mạng.

Trụ sở của Hồng Tước có vật tư y tế là sản phẩm cao cấp ở Khu Quang Minh.

Sau khi quái vật xi măng tiêm cho đối phương hai liều thuốc liền ném anh ta lên sô pha và mặc kệ.

Ngân Tô tiến tới nhìn thoáng qua, hiển nhiên cũng không có ý tứ xem xét những vết thương khác trên người anh ta, ngồi xuống chiếc ghế sô pha sạch sẽ, trực tiếp nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

A Y Hạ cảm thấy hai người này rất giống nhau… Cô lau nước miếng, được thôi, cô cũng như vậy, cô cũng muốn anh ta chết.

Thái Bạch vừa mở mắt ra đã nhìn thấy một gương mặt đang ghé sát vào mặt mình, anh ta trầm mặc đối mặt cùng đối phương, đôi mắt kia rất đẹp, đáng tiếc chứa đầy vẻ tham lam.

Anh ta không biết lúc này mình đang ở nơi nào, càng không biết người trước mặt mình là ai.

Nhưng anh ta có thể cảm nhận được cơ thể của mình so với trước khi mất đi ý thức đã đỡ hơn không ít, cũng không bị kiềm chế.

Đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình tuy có vẻ tham lam nhưng không có nhiều địch ý.

Hơn nữa cô ấy rất yếu…

Có lẽ là một người dị hóa cấp C.

Sau vài giây đối mặt, đôi mắt tham lam kia lùi lại nói: “Thật đáng tiếc, anh còn sống, tôi vẫn là lần đầu tiên… à không, lần thứ hai ở khoảng cách gần như vậy trông thấy người dị tộc còn sống.”

Thái Bạch nhìn thấy bộ dạng của đối phương, là một khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ.

Thái Bạch cử động ngón tay, muốn chạm vào vũ khí của mình, kết quả không phát hiện được gì.

Đã bị mang đi…

Thái Bạch bình tĩnh buông tay ra, bắt đầu suy nghĩ về tình cảnh của mình.

Bình Luận (0)
Comment