Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 860

Anh cảm thấy mình hẳn là không rơi vào tay quân thủ vệ, bọn họ cũng sẽ không đối xử tử tế với mình như vậy, còn trị liệu cho mình.

Khả năng lớn nhất là được người khác nhặt được.

Nhưng bọn họ không lập tức đem anh giao nộp, còn trị liệu vết thương, vậy chứng tỏ bản thân tạm thời an toàn.

Thái Bạch cố gắng ngồi dậy.

Người phụ nữ lùi lại về vị trí xa hơn, ánh mắt cô nhìn về phía đằng sau anh.

Thái Bạch quay đầu nhìn lại.

Một cô gái ngồi trên ghế sô pha ở phía sau, nhíu mày và đang lật xem cuốn sổ tay hướng dẫn an toàn vô cùng phổ biến ở Khu Quang Minh.

Mặt bàn trước mặt cô bày không ít thứ, bao gồm một đống nhỏ tiền vàng, mấy tấm chi phiếu, vũ khí, vật tư y tế, thậm chí là cả di vật… cùng với vũ khí của anh – hồ lô rượu màu đỏ.

Anh có thể dễ dàng nhìn thấu thực lực của người phụ nữ kia nhưng nữ sinh trước mặt này…

Nhìn không thấu thực lực của cô.

Anh chỉ có thể cảm giác cô đối với anh không có toan tính gì.

Không có địch ý, trước mắt đây là tin tức tốt nhất.

Dựa vào trạng thái lúc này của anh, dưới tình huống không có vũ khí trong tay, khả năng có thể chạy thoát khỏi đây không cao.

Nếu như lại chọc giận đối phương, có thể sẽ phản tác dụng.

Thái Bạch không nói chuyện, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, dừng lại trên một kí hiệu nào đó, cuối cùng ánh mắt lần nữa rơi vào người Ngân Tô, “Mấy người là người của Hồng Tước?”

Ngân Tô buông cuốn sổ tay an toàn trên tay ra, ngước mắt nhìn qua, “Anh quen biết bọn họ à?”

“Không hẳn…”

“À.” Ngân Tô đứng dậy, kéo theo một cái ghế ngồi xuống trước mặt anh, “Vậy thì tốt, bằng không anh còn phải đau buồn vì họ.”

“???”

“Xin chào, người bạn dị tộc.” Ngân Tô vươn tay, ” Tôi là Tô Nhân Từ.”

Ánh mắt Thái Bạch xẹt qua nụ cười trên mặt nữ sinh, nhìn xuống cánh tay đang vươn ra, một lát sau mới vươn tay ra nắm chặt: “Xin chào, tôi là Thái Bạch.”

Anh không cho rằng nữ sinh trước mặt này không biết mình là tội phạm bị truy nã ‘Thái Bạch’ cho nên anh không nói ra một cái tên khác.

Chủ yếu là… tên của nữ sinh kia nghe rất giả dối.

Ngân Tô hiển nhiên không để ý anh dùng tên gì, thu tay lại và đặt trên đầu gối, ngữ khí ôn hòa: “Anh giống như gặp phải phiền toái gì rồi.”

“Đúng vậy.”

“Lần trước ở gần trung tâm công tác thống kê, quân thủ vệ là đang truy đuổi anh sao?”

“Đúng vậy.”

Thái Bạch không biết nữ sinh trước mặt có lai lịch gì, cũng không nắm chắc năng lực của cô, cho nên Thái Bạch rất phối hợp trả lời các câu hỏi của cô.

“Vì sao quân thủ vệ muốn bắt anh?”

“Xin lỗi, chuyện này không thể nói với cô.”

Ngân Tô gật đầu, cũng không cố hỏi, “Anh thuộc về tổ chức dị tộc nào.”

Thái Bạch không trả lời ngay, mà hỏi lại cô, “Cô là ai?”

Ngân Tô gác chân trái lên đùi phải, ngón tay thả trên đầu gối, như có như không điểm nhẹ vài cái, đây là một tư thái vô cùng buông lỏng.

Ngân Tô ngừng vài giây mới nói: “Thái Bạch tiên sinh, dựa vào câu trả lời của anh, tôi mới có thể cho anh biết, chúng ta là địch hay là bạn.”

Thái Bạch: “…”

Ngân Tô buông tay, mỉm cười: “Anh cũng có thể không trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ không trợ giúp anh nữa, để anh chết.”

“…”

Thái Bạch trầm mặc.

Ngân Tô cho anh thời gian suy nghĩ.

“Tôi có thể trả lời cô, nhưng tôi phải được biết rõ cô là người dị học hay dị năng giả, hoặc là tùy tùng?”

“Chuyện này rất quan trọng sao?”

“Rất quan trọng.”

“Đều không phải.”

“…”

“Bọn họ gọi tôi là dị tộc” Ngân Tô thản nhiên nói.

Đáy mắt Thái Bạch hiện ra vẻ kinh ngạc: “Cô là dị tộc?”

“Không giống à?”

“Không giống, cô càng giống dân bản địa hơn.”

Ngân Tô cảm thấy không sao cả, “À, nhưng đáp án của tôi là dị tộc, tin hay không thì tùy anh, hiện tại anh nên trả lời tôi.”
“…”

Thái Bạch cẩn thận xem xét Ngân Tô, người kia thản nhiên cho anh dò xét.

Anh như trước không cảm nhận được ác ý của cô.

Ít nhất cô không phải là kẻ thù.

Chừng một phút đồng hồ sau, Thái Bạch mới trả lời câu hỏi lúc đầu, “Phá Hiểu.”

“Có bao nhiêu tổ chức người dị tộc.”

“Rất nhiều, nhưng quy mô tương đối lớn chỉ có hai cái, Phá Hiểu cùng Biên Chức Giả.”

“Mấy người là quan hệ đối địch sao?”

“Không hẳn, chỉ là lý tưởng không hợp, dưới tình huống bình thường nước sông không phạm nước giếng.”

“Lý tưởng của các anh là gì?”

“Lật đổ Thần.”

“Còn của Biên Chức Giả.”

“Lật đổ Thần.”

“Vậy có gì khác nhau sao?”

“Cái này không thể nói với cô.”

Nội dung câu trả lời của anh cũng không tính là cơ mật gì, chỉ cần tìm hiểu sâu một chút vào tổ chức dị tộc, đều sẽ biết được những tin tức này.

Nhưng nếu như cô là dị tộc… tại sao không biết những thông tin cơ bản này? Trước đây chưa từng tiếp xúc với tổ chức dị tộc nào?

Vậy cô…

Thái Bạch ấn đường nhẹ nhăn lại, nghĩ tới một khả năng khác.

Ngón tay Ngân Tô gõ nhẹ đầu gối, một lát sau lên tiếng, “Khiến Thần biến mất. Trở thành Thần mới.”

Thái Bạch liếc nhìn cô một cái, rất nhanh rũ mắt xuống, đối với chuyện này không đưa ra lời bàn luận gì.

Ngân Tô tiếp tục hỏi: “Những tổ chức dị tộc khác đâu?”

“Đều còn sống.”

“Dị tộc đến từ đâu?”

Thái Bạch nhíu mày: “Vấn đề này có chút phức tạp.”

“Vậy anh nói đơn giản một chút.”

“…” Thái Bạch cân nhắc lời nói của mình một chút, nói: “Dị tộc ban đầu đã sống ở đây, con cái họ sinh ra đều được gọi là dị tộc. Bọn họ khác biệt so với người dị hóa ở chỗ, thân thể của bọn họ vĩnh viễn là bộ dáng của con người, không có bất luận dị hóa nào.”

Nguyên bản dị năng giả cũng là người dị hóa, cho nên người dị hóa ở thế giới này chính là người bình thường, không phải là người dị hóa sẽ được xếp vào dị tộc.

“Ý anh là, dị tộc cũng là cư dân ở đây.”

“Đúng vậy.”

Cô còn tưởng rằng tất cả dị tộc đều là người chơi… xem ra cũng không phải.

“Ngoại trừ điều này?”

Thái Bạch trầm mặc nửa phút mới nói: “Biển sương mù tử vong.”

“Anh đến từ nơi nào?”

“Lục Hợp Vực.”

“Anh muốn đi đâu?”

“Về nhà.”

“Anh đến từ nơi nào?”

“Lục Hợp Vực.”

“Thái Bạch tiên sinh, tôi hỏi anh một lần cuối cùng, anh đến từ nơi nào?”

Thái Bạch nhìn về phía cô gái đối diện, đôi mắt đen nhánh không biểu hiện bất kỳ tâm tình gì, như là mặt hồ phẳng lặng, phản chiếu bộ dáng lúc này của anh.

Thái Bạch nghe thấy tim mình đập mạnh, âm thanh có chút ồn ào.

Có nên đánh cược một lần…

Trong đầu Thái Bạch lướt nhanh qua những sự việc xảy ra kể từ khi anh tỉnh lại, cuối cùng quyết định tin theo trực giác của chính mình.

Cô ấy không có ác ý.

Thái Bạch hít một hơi, miệng nhẹ nhàng nhã ra bốn chữ: “Thành phố Sơn Trì.”

“…”

Yên tĩnh —

Toàn bộ không gian đột nhiên lâm vào khoảng không yên tĩnh.

Thái Bạch cùng Ngân Tô im lặng đối mặt, không biết trôi qua bao lâu, Ngân Tô cười lên một tiếng: “Tôi nghĩ chúng ta hẳn là không phải kẻ thù.”

Thân thể Thái Bạch đang căng thẳng bỗng nhiên thả lỏng, có chút choáng váng do vết thương trên cơ thể quá nghiêm trọng.

Ngân Tô lấy ra một lọ thuốc và đưa cho anh.

Thái Bạch nhìn lọ thuốc quen thuộc kia, sắc mặt đột nhiên biến hóa: “Cô… cô có thể mở giao diện trò chơi?”

Ngân Tô kỳ quái hỏi: “Anh không thể?”

Thái Bạch liếc mắt nhìn A Y Hạ cách đó không xa, có chút đề phòng.

Người phụ nữ kia là người dị hóa…

“Không có việc gì, cô ấy là người một nhà.” Ngân Tô nói: “Cô ấy sẽ không nói lung tung.”

Thái Bạch vẫn giảm thấp âm lượng giọng nói: “Tất cả người chơi từ biển sương mù tử vong tiến vào đây đều mất đi giao diện trò chơi, thời khắc tiến vào thế giới này, chúng ta liền không còn là người chơi, chỉ là dị tộc.”

“Là như vậy à..” Ngân Tô ngữ khí nhẹ nhàng, không có biến động gì lớn.

Bình Luận (0)
Comment