Thái Bạch không biết tại sao cô đặc biệt, nhưng nếu cô đã là người chơi thì bọn họ là đồng loại —— Chủ yếu là bây giờ anh ta không có nhiều lựa chọn cho lắm.
Thái Bạch cũng chẳng nói nữa, nhận lấy thuốc rồi uống.
Anh ta không biết cấp bậc của thuốc, nhưng vết thương trên cơ thể đang nhanh chóng khép lại, sức mạnh cũng dần hồi phục.
Cơ thể trở lại bình thường, Thái Bạch thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn Ngân Tô: “Cô đến thế giới này được bao lâu rồi?”
“Chưa được một ngày.”
“???”
Bao lâu?
Thái Bạch kinh ngạc: “Tại sao cô không mất trí nhớ?”
Ngân Tô: “Không phải bây giờ anh vẫn còn trí nhớ à?”
“Không, chúng tôi phải đi tìm trí nhớ.” Thái Bạch nghiêm túc nói: “Vào thế giới này sẽ mất trí nhớ, chúng tôi đi tìm đồng loại và giúp họ tìm trí nhớ về.”
Ngân Tô: “…” À.
***
***
Theo những gì Thái Bạch nói, người chơi ra khỏi biển sương tử vong đều sẽ mất trí nhớ, quên mất bản thân là ai, đến từ đâu, đã trải qua những chuyện gì.
Thế nên bọn họ vào thế giới này rất dễ bị phát hiện, hoặc là bị giết, hoặc là bị bắt.
Một trong những trách nhiệm của tổ chức dị tộc là đi tìm đồng loại mới đến, giúp họ thích nghi với thế giới quái vật và sinh tồn tại nơi đây.
Bọn họ cũng giúp những người chơi này tìm lại trí nhớ.
Còn về việc tìm thế nào, Thái Bạch không nói, rõ ràng là chuyện cơ mật.
“Tiếc rằng mọi người nhớ hết thảy các sự việc trong hiện thực, cũng nhớ bản thân đã vào trò chơi, thậm chí còn nhớ phó bản cuối cùng, nhớ bản thân chết ra sao. Còn về việc tiến vào thế giới này thế nào, họ chỉ nhớ là có sương mù trắng muốt không nhìn được gì, sau đó chớp mắt một cái là đã ở trong thế giới này rồi. Về phần này, cho dù chúng tôi dùng cách gì cũng không thể tìm về trí nhớ cụ thể.”
Ngân Tô: “Có thể vốn đã không có gì.”
“Ừ, đây cũng là một suy đoán.” Thái Bạch nói: “Lực lượng nào đó đưa thẳng người chơi vào thế giới này, khoảng thời gian đó người chơi không biết gì cả, tất nhiên cũng sẽ không có ấn tượng về nó.”
“Chúng tôi thử tìm điểm chung giữa những người chơi vào thế giới này, rất tiếc, ngoài việc họ không thể qua ải thì không còn điểm tương đồng nào khác. Dường như chỉ là lựa chọn ngẫu nhiên những kẻ qua ải thất bại để kéo vào thế giới này.”
Kẻ qua ải thất bại…
Cũng không biết với những người chơi đã chết trong phó bản, có thêm cơ hội sống là may mắn hay bất hạnh.
Ngân Tô: “Dị tộc có bao nhiêu người?”
Thái Bạch: “Nhiều hơn so với tưởng tượng của cô. Số lượng nhiều nhất vẫn là cư dân gốc, nhưng họ thích ẩn nấp, đa số không gia nhập tổ chức. Cho dù có gia nhập thì cũng chỉ để mưu sinh, mục tiêu không giống bọn tôi.”
Dị tộc ở thế giới quái vật đã học được cách ẩn nấp từ sớm, họ không muốn mạo hiểm để gia nhập tổ chức dị tộc.
Sau khi xác nhận thân phận người chơi của Ngân Tô, Thái Bạch bắt đầu kể nhiều hơn.
Giúp đỡ người chơi mới đến hiểu về thế giới này vốn là chuyện bọn họ cần làm.
Anh ta kể về tình hình cụ thể của dị tộc, trong mười triệu người, ít nhất có 100 dị tộc, tỉ lệ này chỉ có thể hơn chứ không kém, dù sao thì bọn họ cũng không có cách nào thống kê cụ thể.
Trong mười tám vùng, nhân khẩu ở mỗi vùng có ít có nhiều, ít thì một triệu người, nhiều thì mấy chục triệu, tổng nhân khẩu vào khoảng một tỷ.
Trong mười triệu người mới có 100 dị tộc, hình như không nhiều lắm, nhưng quả thực đã nhiều hơn dự tính của Ngân Tô.
Cho dù cùng là dị tộc, nhóm người chơi vẫn phòng bị với nhóm cư dân gốc.
Người chơi đến từ ‘dị thế’ sẽ không để dị tộc cư dân gốc phát hiện, ai cũng không biết trong số bọn họ có gian tế hay không.
“Có những cách nào để phân biệt dị tộc?”
Thái Bạch tin rằng Tô Nhân Từ tiểu thư mới đến thế giới này thật.
Ngay cả thông tin cơ bản nhất cũng không biết.
“Hơi thở và máu. Sử dụng dị năng 100% sẽ để lộ hơi thở dị tộc, nhưng nếu chỉ đánh nhau bình thường thì tỉ lệ sẽ nhỏ hơn. Còn về máu… Chỉ cần bị thương chảy máu là sẽ bị phát hiện. Máu của cư dân gốc và máu của chúng ta không giống nhau lắm, hơi thở của bọn họ cũng nhạt hơn, giống như ngón tay bị chích ra máu, thậm chí là bị vạch một đường, chỉ cần cầm máu kịp thời, cơ bản sẽ không bị phát hiện.”
Đây cũng là nguyên nhân cư dân gốc muốn ẩn nấp.
Thái Bạch chỉ vào A Y Hạ đang ch** n**c miếng: “Dị hóa giả có thể ngửi thấy mùi từ xa, chúng ta chính là món ăn ngon trong mắt dị hóa giả.”
Ngân Tô: “Có thể truy tìm dấu vết bằng máu không?”
“Có thể. Nhưng tôi đã dùng thuốc ức chế, mùi sẽ tiêu tan rất nhanh, bọn họ không đuổi theo được. Nếu chỗ này của cô an toàn thì sẽ không có ai đuổi tới đâu.”
“Tại sao người ở thế giới này muốn bắt dị tộc?”
Thái Bạch hạ khóe môi đang cười xuống: “Phân biệt chủng tộc.”
Dị tộc giống như quái vật ở thế giới hiện thực vậy, chuyện ở thế giới quái vật giống hệt như chuyện ở thế giới hiện thực.
Không thể nói ai đúng ai sai.
Chỉ là lập trường của họ không giống nhau mà thôi.
“Ùng ục…”
Thái Bạch xoa bụng, lộ vẻ ngượng ngùng.
Ngân Tô vẫy tay bảo A Y Hạ lấy ít thức ăn tới: “Anh ăn chút gì rồi nghỉ ngơi một lát, tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn thỉnh giáo anh.”
So với cái vị hỏi gì cũng không biết là A Y Hạ, tổ chức dị tộc đứng đối lập với ba thế lực lớn chắc chắn biết nhiều hơn.
Điều này giúp cô có thể nhanh chóng hiểu về tình hình ở thế giới quái vật.
“Cảm ơn.”
Thái Bạch cũng không khách sáo, anh ta thật sự rất đói.
Lúc trước thu được không ít đồ ăn ở trụ sở Hồng Tước, có không ít đồ đến từ khu Quang Minh, so với đồ của khu Ám Hà bán thì trông chúng ngon hơn nhiều.
Thái Bạch vừa lấp đầy bụng vừa mời Ngân Tô: “Nếu cô đã tới thế giới này, hay là gia nhập Phá Hiểu nhé? Tổ chức chúng tôi đều là người chơi, có mục tiêu giống nhau.”
Hình như dị tộc mới đến này rất lợi hại, Thái Bạch nghĩ cứ kéo vào tổ chức rồi tính tiếp.
Ngân Tô từ chối khéo: “Thôi khỏi, tôi không muốn phá hoại đại gia đình của mọi người.”
Thái Bạch: “Chúng ta sinh tồn ở đây rất khó khăn, có người giúp đỡ lẫn nhau là tốt nhất.”
“Tôi thấy tôi có thể tự sinh tồn.”
“…”
Thái Bạch vừa ăn vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh: “Đây là địa bàn của Hồng Tước, sao cô lại ở đây?”
Hình như lão đại của Hồng Tước đã bị giết, còn đang truy nã hung thủ khắp nơi kia kìa.
“À, A Quái nhà tôi giết người của Hồng Tước, trụ sở của họ tạm thời bị chúng tôi trưng dụng.”
A Quái?
Giết người của Hồng Tước?
Lão đại cầm đầu Hồng Tước là một dị hóa giả cấp B, em gái của anh ta cũng thế, dưới trướng còn có không ít dị hóa giả lợi hại, thậm chí còn mời chào cả dị năng giả.
Ở khu Ám Hà, Hồng Tước là thế lực hắc ám nằm trong top 3, nghe ý của cô là giết sạch Hồng Tước rồi?
A Quái kia… thực lực thế nào vậy?
Không phải là hung thủ hồi trước Hồng Tước truy nã đấy chứ?
Nhưng chẳng phải cô mới đến thế giới này sao?
Thái Bạch lại bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc cô gái này có đáng để tin tưởng, đáng để anh ta nói thêm về chuyện của dị tộc cho cô không.