Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 862

Suy nghĩ trong đầu vụt qua, Thái Bạch lộ vẻ nghi hoặc tự nhiên : “Các cô? Cô vẫn còn bạn đồng hành?”

Người cô gọi lúc nãy là A Y Hạ, thế A Quái này là ai?

Ngân Tô tùy tiện đáp: “A Quái là một quái vật, không phải dị tộc.”

Một chuỗi dấu hỏi chấm hiện lên trên đầu Thái Bạch. 

Không phải cô mới đến thế giới này sao?

Thái Bạch nghĩ cô nói dối, nhưng vừa nãy anh ta đã nói chuyện với cô, trông cô giống như thực sự không biết gì cả.

Tiếc rằng Ngân Tô không định giải thích. 

Chắc hẳn Thái Bạch cũng đang nghĩ rốt cuộc cô là như thế nào, hai người đều im lặng, nhất thời chỉ còn tiếng anh ta ăn uống. 

Mấy phút sau, Thái Bạch đã giải quyết hết đồ ăn trong tay.

Thái Bạch nhớ đến một chuyện quan trọng hơn: “Tô tiểu thư, cô vẫn sử dụng được giao diện cá nhân, thế cô có thể liên lạc với người ở thế giới hiện thực không?”

“Không thể, tôi chỉ có thể mở ra thôi.”

“… Ra là vậy.”

Sau khi bọn họ tiến vào thế giới này, tất cả những gì liên quan đến trò chơi đều biến mất.

“Cô là người đầu tiên có thể mở giao diện cá nhân sau khi vào thế giới này, hồi trước tôi chưa từng nghe nói có trường hợp như vậy. Cả chuyện cô không mất trí nhớ cũng rất đặc biệt.”

Chuyện này rất quan trọng, Thái Bạch thấy mình nên nghĩ cách đưa cô về gặp mọi người trong tổ chức. 

Ngân Tô biết nguyên nhân.

Vì cách cô đến đây không giống bọn họ.

Tuy bây giờ cô vẫn chưa biết cách quay về, nhưng chắc chắn cô có thể về thế giới hiện thực. 

***

***

Ngân Tô không vội tìm hiểu thế giới này, bảo Thái Bạch nghỉ ngơi trước, cô rời khỏi tầng hai, tiện tay cầm vũ khí của anh ta đi.

Trước khi đi cô còn dặn dò người tên A Y Hạ ở lại chăm sóc anh ta.

Thái Bạch cảm thấy giống như giám sát hơn.

A Y Hạ đợi Ngân Tô đi là lập tức lắc eo bước tới bên cạnh Thái Bạch, cô ấy ngồi xuống, khoác lấy cánh tay anh ta, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, giọng nói nũng nịu: “Tiên sinh, em hầu ngài nghỉ ngơi nhé?”

Thái Bạch: “…”

Tô tiểu thư bảo cô chăm sóc tôi, không phải kiểu chăm sóc này đâu nhỉ?

Thái Bạch rút tay mình ra, lịch sự từ chối: “Cảm ơn, không cần đâu.”

A Y Hạ dính lấy Thái Bạch, ngả trên vai anh ta thì thầm: “Em không xinh đẹp sao? Có phải tiên sinh chê em không?”

Tô tiểu thư lấy vũ khí của anh ta đi, rõ ràng cũng không tin tưởng anh ta lắm.

Đương nhiên anh ta cũng không quá tin tưởng cô.

Thân phận người chơi khiến anh ta có thể tin tưởng ở một mức độ nhất định, nhưng chưa thể đảm bảo người chơi nào cũng là đồng đội đáng tin cậy.

Thái Bạch không đẩy A Y Hạ nữa: “Cô muốn thử chút máu của dị tộc không?”

A Y Hạ sáng mắt, không được tố cáo… thì cô ấy phải thử một ngụm xem dị tộc có mùi vị ra sao chứ.

Dị tộc kia thì khỏi đi, nhưng dị tộc này… trên người anh ta có nhiều máu lắm, cô ấy chỉ l**m hai cái thôi.

Nhưng không ngờ anh ta chủ động vậy…

“Có được không?” Cô ấy ngại ngùng nhìn Thái Bạch. 

“Đương nhiên là được, chỉ là một chút máu mà thôi.” Thái Bạch vạch vết thương chưa lành trên cổ tay, đưa tới bên môi A Y Hạ.

Dị hóa giả cấp C ấy mà, Thái Bạch không thèm đặt cô ấy vào mắt.

Cho dù lát nữa cô ấy mất kiểm soát thì anh ta cũng có thể chế ngự.

A Y Hạ nhìn vết máu đỏ tươi tràn ra khỏi miệng vết thương, đồng tử hơi giãn ra, sự phấn khích và tham lam xen lẫn nhau.

Máu chậm rãi chảy xuống, Thái Bạch nhẹ giọng nhắc: “Cô nương, đừng lãng phí.”

Cơ thể run nhẹ, A Y Hạ nắm lấy cổ tay anh ta, đưa miệng qua cắn.

Máu tươi vào miệng, mùi vị thơm ngọt mát lạnh lập tức nhấn chìm cô ấy, cô ấy chưa bao giờ được nếm thử thứ gì ngon như vậy…

A Y Hạ muốn rít ngụm to, nhưng suy nghĩ và cơ thể của cô ấy đều có ý thức riêng, căn bản không rít được.

Dấu ấn trên cánh tay đang nóng lên.

A Y Hạ nhớ đến lời Ngân Tô vừa nói, cô bảo cô ấy chăm sóc người đàn ông này cho tử tế, không được để anh ta bị thương…

“…”

Đáng chết! Đáng chết!!

Thái Bạch còn đang cảnh giác A Y Hạ sẽ mất kiểm soát, ai ngờ cô ấy ngậm cổ tay mình rồi đứng xịt keo, biểu cảm từ kinh ngạc đến hung dữ.

“A Y Hạ cô nương, sao thế?”

A Y Hạ không cam tâm buông Thái Bạch ra, nói lời trái lòng: “Haha, tôi cũng không thích lắm…”

Thái Bạch: “…”

Nếu ánh mắt cô ấy không cháy bỏng như vậy thì tôi đã tin rồi.

“Tô tiểu thư không cho đúng không?” Thái Bạch nhanh chóng nghĩ ra điểm mấu chốt. 

A Y Hạ dữ dằn nói: “Trước khi đi cô ta bảo tôi chăm sóc anh cho tử tế, không được để anh bị thương, tôi không thể làm trái ý cô ta.”

“Không thể làm trái ý cô ấy?”

“Tôi…”

A Y Hạ nghẹn họng, lại là điều không được nói.

Aaa!

A Y Hạ sắp điên rồi, đồ ngon ở ngay trước mắt mà không được ăn.

Thái Bạch suy nghĩ trong lòng một lát, cô để dị hóa giả ở bên mình, chắc chắn là có cách kiểm soát cô ấy…

“Vết thương là do tôi tự tạo ra.” Thái Bạch mỉm cười, chỉ vào vết thương vẫn đang chảy máu: “Làm phiền A Y Hạ cô nương cầm máu giúp tôi nhé.”

A Y Hạ nhìn anh ta.

Thái Bạch đưa cổ tay qua, ý tứ rõ ràng: “Nếu A Y Hạ cô nương không dùng sức cắn thì chắc không tính là làm tôi bị thương đâu.”

A Y Hạ xoay mắt, trong không khí toàn là mùi hương mê hoặc lòng người.

Nhưng A Y Hạ không hề mất kiểm soát, lí trí vẫn còn, cô ấy nhìn chằm chằm Thái Bạch một lúc, đột nhiên bật cười:

“Tôi không biết cái gì cả, cũng sẽ không thả anh đi, anh đừng hòng nghe ngóng được chuyện gì từ tôi, tôi muốn nói cho anh cũng không nói được, anh đút lót tôi cũng vô ích.”

Thái Bạch cũng không phản bác, chỉ mỉm cười: “Thế cô nương còn muốn thử chút không?”

“…”

A Y Hạ vẫn động lòng.

Cô ấy âm thầm tặc lưỡi, hồi tưởng mùi vị lúc nãy… không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Dị tộc đáng chết này đang quyến rũ cô ấy!!

A Y Hạ trừng anh ta: “Đây là anh tự nguyện đấy!”

“Ừ.”

A Y Hạ kéo tay Thái Bạch, cúi đầu áp lại gần cổ tay anh ta, lúc nãy đã bị giáo huấn, cô ấy không dám cắn nữa.

Thử l**m hai cái, không cảm thấy sự ràng buộc kỳ quái kia, A Y Hạ vui mừng, nâng tay Thái Bạch lên, như chú mèo l**m máu chảy ra khỏi vết thương, thỉnh thoảng còn dùng khóe mắt liếc Thái Bạch một cái, cảnh giác anh ta tự nhiên làm khó.

Thái Bạch im lặng ngồi một chỗ, không có hành động gì.

“Tô tiểu thư tên Tô Nhân Từ thật không?”

“Hả… Tôi không biết.” A Y Hạ đáp ậm ờ: “Cô ta cũng không nói cho tôi cô ta tên gì.”

Quả thực A Y Hạ không biết cô tên gì, A Quái gọi cô là mụ điên thì phải…

“Cô gặp cô ấy từ bao giờ?”

“Hôm nay.”

“…”

Thái Bạch lại hỏi thêm vài câu, A Y Hạ cũng hỏi gì đáp nấy, nhưng đáp án vô cùng qua loa, không phải là không biết, không rõ thì là không được nói.

Mỗi lần đáp xong còn không quên giục anh ta ấn cho chút máu chảy ra.

Thái Bạch cảm thấy cô ấy đang cố ý lừa máu của anh ta.

Còn về A Quái…

A Y Hạ không đáp một chữ nào, chắc hẳn là không được nói.

Tuy A Y Hạ trả lời vô cùng qua loa nhưng Thái Bạch có thể chắc chắn, hôm nay là ngày đầu tiên Tô tiểu thư đến thế giới này. 

Bình Luận (0)
Comment