Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 863

Nếu đã là ngày đầu tiên thì thân phận của cô đơn giản hơn nhiều.

Chắc chắn được chuyện này, Thái Bạch liền biết cuộc trò chuyện tiếp theo anh ta nên nói điều gì rồi.

Chút máu chảy ra khỏi vết thương không tính là nhiều, Thái Bạch gần như không có tổn thất, anh ta tìm vật bọc miệng vết thương lại.

A Y Hạ hơi choáng, lúc này cũng chẳng quan tâm đến Thái Bạch nữa, càng đừng nói đến hầu hạ chăm sóc… bước chân nhẹ nhàng di chuyển về nơi xa.

“Biểu cảm của cô ghê tởm quá.”

Một giọng nói lạ lẫm vang lên, Thái Bạch nhìn qua đó.

Cô gái đi từ phía bên kia tới, kimono trên người vừa bẩn vừa rách, cô ta đang nhíu mày chê bai nhìn A Y Hạ.

A Y Hạ vẫn đang đắm chìm trong mĩ vị: “Mùi vị của anh ta ngon lắm.”

Vẻ mặt cô gái càng thấy ghê tởm: “Anh ta sắp chết rồi cô còn không chê, cô đói đến thế à?”

Thái Bạch cảm thấy có lẽ cô ta đang hiểu lầm gì đó.

A Y Hạ bĩu môi: “Cô nghĩ gì đấy, tôi nói máu của anh ta. À… Cô có muốn thử chút không? Dị tộc đúng là quá mĩ vị, nếu có thể ăn sạch thì tốt rồi…”

Nói đến đây, khuôn mặt ửng hồng của A Y Hạ lộ vẻ say đắm và tham lam.

Cô gái phì cười, vô cùng khinh thường: “Ai thèm ăn cái thứ đó, phế vật không có chí tiến thủ.” 

Phế vật · A Y Hạ: “…”

Cái thứ đó · Thái Bạch: “…”

Quái vật xi măng nhìn Thái Bạch một cái, trong mắt cô ta cũng có sự tham lam, nhưng không giống A Y Hạ, cô ta muốn giết Thái Bạch…

Quái vật xi măng nhìn một cái rồi thôi: “Mụ điên kia đâu?”

“Xuống dưới rồi.” A Y Hạ nhìn xuống dưới tầng: “Cô không nhìn thấy cô ta à?”

Quái vật xi măng chửi đổng: “Tôi nhìn thấy thì còn phải hỏi đứa phế vật như cô chắc.”

A Y Hạ: “…” Cũng không cần phải câu nào cũng có chữ phế vật đâu.

***

***

Nửa tiếng sau Ngân Tô quay về, quay về liền bảo quái vật xi măng và A Y Hạ chuẩn bị rời đi.

Bọn họ vừa trưng dụng chỗ này, thậm chí còn chưa bắt đầu dọn dẹp, vốn cũng không có gì thu dọn, nhiều nhất là phải đo lường di vật của tổ chức Hồng Tước.

“Tại sao phải rời khỏi nơi này? Không phải cô bảo tạm thời coi nơi này là cứ điểm sao?” A Y Hạ không hiểu.

Ngân Tô không nói, sải bước đi ra ngoài.

A Y Hạ sờ mũi, nhìn Thái Bạch một cái, tên này cũng phải đo lường nhỉ…

“Anh tự đi được không?”

“… Chắc là được.”

Thuốc mà Tô Nhân Từ đưa anh ta đã hoàn toàn phát huy tác dụng, tự đi cũng không thành vấn đề.

“Thế đi mau thôi.” A Y Hạ giục một câu.

Ngân Tô và quái vật xi măng đi phía trước, Thái Bạch ở giữa, A Y Hạ đi cuối cùng.

Bốn người nhanh chóng rời khỏi nhà máy bỏ hoang, cỏ dại xung quanh mọc um tùm, ngoài ra không còn sinh vật sống nào khác.

Thỉnh thoảng có thể trông thấy một vài tòa nhà cũ kỹ không còn ai sinh sống, đồ lặt vặt chồng chất, đường ống khổng lồ không biết để làm gì.

Bọn họ chưa đi được bao xa thì nghe thấy phía trước có tiếng xe ầm ầm đang đi về đằng này.

Ngân Tô lập tức đi về phía lùm cỏ um tùm, chui vào một đường ống trong đống chồng chất, những người còn lại cũng đi vào đường ống theo cô.

Đường ống rất to, mọi người gần như có thể đứng thẳng trong này.

Không ai lên tiếng, nghe tiếng xe bên ngoài lại gần.

Quái vật tóc ló đầu ra ngoài quan sát, phản hồi thông tin lại cho Ngân Tô. 

Là chiếc xe bọc thép hạng nặng màu trắng bạc lúc trước cô thấy, tổng cộng có ba chiếc đang lao nhanh về phía trụ sở Hồng Tước. 

Là quân canh phòng.

Hai chiếc xe đã đi qua, nhưng chiếc thứ ba tự nhiên lại đi chậm dần rồi dừng lại.

Có người xuống xe, nhìn ngó về phía này.

“Sao thế?”

“Không biết, hình như vừa nãy bị thứ gì đó gây nhiễu, có vẻ kỳ quái.”

“Kiểm tra một chút…”

“Tôi qua bên kia.”

Tiếng đối thoại loáng thoáng truyền tới.

“Soạt soạt soạt ——”

Có người đi về phía này.

Quái vật xi măng lập tức nở một nụ cười kỳ dị, rất muốn ra ngoài đánh nhau.

Tiếc rằng cô ta bị Ngân Tô kéo lại, không thể xông ra ngoài, chỉ có thể khó chịu ngồi xổm bên cạnh Ngân Tô, bất mãn nhìn chằm chằm bên ngoài đường ống.

Thái Bạch sờ cái vòng trên cổ tay, sau khi anh ra ấn vào một chỗ, sự dao động nhẹ nhàng khuếch tán ra trong không khí.

Ngân Tô nhìn anh ta một cái.

Thái Bạch không nói, chỉ ra hiệu bằng tay, đại khái là có thể che chắn một vài thiết bị kiểm tra.

“Soạt soạt soạt ——”

Tiếng động càng ngày càng gần.

Ngân Tô liếc quái vật tóc đang nằm trên vai, quái vật tóc lập tức hiểu ý của Ngân Tô, nó lặng lẽ thò ra ngoài đường ống, di chuyển áp sát mặt đất.

“Bên đó có phát hiện gì không?”

“Không.”

“Thế đi mau, bọn họ đang giục rồi.”

“Đến đây.”

Người đó nhìn những đường ống chất chồng ở phía trước rồi nhìn thiết bị đeo trên cổ tay, không phát hiện điều gì khác thường, quay người rời đi.

Trong bụi cỏ, một cọng tóc dựng thẳng dậy, ‘nhìn chằm chằm’ bóng lưng người đó, nhìn bọn họ lên xe và rời đi.

Quái vật tóc lui về đường ống, co vào trong tóc Ngân Tô. 

“Đi rồi.”

Ngân Tô buông quái vật xi măng ra.

Quái vật xi măng hừ một tiếng: “Giết sạch bọn họ là xong, việc gì phải trốn.”

A Y Hạ cảm thấy đồng nghiệp này hơi tàn bạo và khát máu: “Đó là quân canh phòng đấy, giết một người sẽ dẫn cả đám đến.”

Quái vật xi măng nghiến răng: “Thế thì giết cả đám.”

Ngân Tô không quan tâm đến quái vật xi măng mà nhìn Thái Bạch: “Không phải anh nói bọn họ sẽ không tìm thấy dấu vết của anh sao?”

Tuy Thái Bạch nói anh ta đã dùng thuốc, mùi thuộc về dị tộc sẽ nhanh chóng tiêu tan.

Nhưng Ngân Tô vẫn ra ngoài đi một vòng.

Kết quả là phát hiện có xe của quân canh phòng đang chạy về phía này.

Bọn họ không dừng lại chút nào, lao thẳng về phía trụ sở Hồng Tước. 

Bất kể bọn họ muốn đi nơi khác hay là có phát hiện thì bọn họ cũng không thể dừng ở đó.

“Theo lý mà nói thì không thể tìm thấy được.” Thái Bạch xoa mặt: “Nhưng cũng không thể đảm bảo 100%, có thể tôi đã để lại thông tin sinh trắc gì đó, cũng có thể là bọn họ điều động dị năng giả giỏi truy tìm dấu vết.”

Thái Bạch dừng một lát, giọng điệu thành khẩn: “Vả lại cũng chưa chắc đã là nhằm vào tôi.”

Tổ chức Hồng Tước đã bị giết.

Biết đâu có con cá lọt lưới?

Hoặc biết đâu lúc đó có người gửi tín hiệu ra ngoài thì sao?

Tổ chức như Hồng Tước chắc chắn có quan hệ với người ở khu Quang Minh, quân canh phòng xuất hiện cũng không lạ.

“Cô chắc chắn đã giết sạch người Hồng Tước rồi chứ?”

“Đương nhiên.” Quái vật xi măng bị nghi ngờ năng lực, không vui nói: “Tôi dựa theo số lượng, vừa đếm vừa giết đấy, không thiếu một ai.”

Ngân Tô trầm ngâm một lát: “Rời khỏi đây trước đã.” Bất kể là nhằm vào ai, ở lại đây đều không an toàn.

Tập đoàn Toàn Tri là một sự hiện hữu khổng lồ.

Người thiếu hụt thông tin trầm trọng như Ngân Tô không muốn lấy số ở đó.

“Còn nơi nào an toàn không?” Ngân Tô hỏi quái vật xi măng. 

“Hắc Lang đi, chỗ bọn chúng cũng không tệ, ở dưới lòng đất, rất kín đáo, lần trước tôi lẻn vào giết con chuột thối kia, suýt nữa không thoát ra được, chết tiệt… Sói thì nên sống trong rừng núi, chui dưới đất như con chuột thì gọi gì là Hắc Lang, gọi là Hắc Thử còn được.” Quái vật xi măng chửi đổng rồi nhếch miệng cười: “Hehe, chúng ta đi giết bọn chúng đi. À, bọn chúng giàu lắm đấy.”

Bình Luận (0)
Comment