Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 864

Hắc Lang…

Hình như đã nghe qua ở đâu.

À… Ngân Tô nhớ lúc mới đến có người thảo luận chuyện Hắc Lang chết.

A Y Hạ nhìn bằng ánh mắt ngạc nhiên, chuyện này cũng do cô ta làm á!

“Được.” Ngân Tô gần như không suy xét, trực tiếp đồng ý: “Dẫn đường.”

A Y Hạ: “???”

Ơ kìa, đi thật ư?

Mấy người nói dăm ba câu đã quyết định xong chuyện trọng đại như vậy sao?

Khóe miệng Thái Bạch cũng giật giật, vừa nãy anh ta cảm thấy cô gái A Quái kia bốc đồng, vốn tưởng là Tô tiểu thư biết tránh né quân canh phòng sẽ lí trí hơn chút, ai ngờ cô lại đồng ý với đề nghị không có tí kế hoạch nào của A Quái!

***

***

Trụ sở Hắc Lang.

Lão đại Hắc Lang đã chết, còn là bị người ta lẻn vào hang ổ mà giết, đây đúng là chuyện vô cùng nhục nhã.

Lúc này mấy người cấp cao Hắc Lang đang ngồi họp, ai nấy sắc mặt đều khó coi.

“Đã tìm thấy hung thủ chết tiệt kia chưa?”

“Là ai còn không nhìn rõ, tìm thế nào được… Tìm khắp đường phố cũng không thực tế lắm.”

“Chết tiệt, lão đại là cấp B, sao lại chết dễ dàng thế được!”

“Tạp chủng kia rốt cuộc là thứ gì? Mấy người không một ai nhìn rõ sao?’

“Tôi nghĩ là một dị năng giả…”

“Dị năng giả cái quần! Dị năng giả chạy tới đây giết lão đại làm gì?”

“Có phải lão đại đắc tội với người ta không…”

“Mấy người nói xem, hung thủ kia có còn quay lại không?” Trong khi mọi người mồm năm miệng mười, có người lo lắng đến vấn đề thực tế hơn: “Nó có thể vào đây một lần, nói không chừng còn có thể vào lần hai.”

“Đến thì càng tốt, đang sầu vì không bắt được nó đây!” Người bên cạnh dữ dằn nói: “Tóm được cái thứ chết tiệt này, nhất định phải phanh thây nó thành trăm mảnh.”

“Yên tâm, đã tăng thêm người tuần tra rồi, nếu hung thủ kia dám quay lại thật, chắc chắn cho nó một đi không trở về.”

Mấy người trù ẻo hung thủ, thề phải báo thù cho lão đại.

Ngay lúc này, có người nhìn về phía cửa: “Phất Lâm, sao bây giờ cậu mới về?”

Mọi người nhìn về phía cửa, dưới ánh sáng mờ mịt, Phất Lâm hơi cúi đầu, không nhìn rõ sắc mặt. 

“Cậu kiếm đâu ra cô bé này vậy?” Giọng điệu của người nói vô cùng kỳ quái: “Bây giờ cậu thích thể loại này à?”

Tay Phất Lâm còn dắt theo một cô bé váy đỏ, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu, ngoan ngoãn dễ mến.

Mọi người đều thấy không thoải mái, cô bé này có chút kỳ lạ.

Cô bé nở một nụ cười rạng rỡ, giọng nói trong trẻo ngọt ngào: “Cháu chào các chú ạ.”

Có người đã nhận ra Phất Lâm không bình thường, anh ra không nói một câu nào, đầu cũng chẳng ngẩng lên: “Phất Lâm, cậu kiếm đâu ra đứa bé này vậy?”

“Phất Lâm?”

Phất Lâm không đáp lại, cúi đầu như một con rối mất đi linh hồn.

Mấy người đang ngồi lập tức đứng lên, cảnh giác nhìn cô bé váy đỏ.

Lúc này mới thấy đâu giống Phất Lâm dắt cô bé, giống như cô bé dắt Phất Lâm hơn.

Nụ cười của cô bé ngây thơ hồn nhiên: “Các chú ơi, các chú có nhìn thấy bé gấu của cháu không?”

“Bé gấu gì?”

“Phất Lâm!”

“Làm gì đấy!”

“Đều không nhìn thấy ạ…” Giọng nói hơi buồn bã nhưng một giây sau cô bé lại mỉm cười: “Thế thì các chú làm bé gấu của cháu đi.”

***

***

“Kẽo kẹt ——”

Những chiếc đèn cũ kỹ trên đỉnh đầu lắc lư, phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt. 

Ánh đèn mờ mịt bao trùm lối đi không mấy rộng rãi, một đống người nằm nghiêng ngả trên mặt đất.

Ngân Tô bước qua thi thể, xuyên qua cánh cửa cũ, tiến vào một không gian rộng rãi hơn.

Không gian này có không ít người, chia thành hai phe.

Phe do Phất Lâm đứng đầu đang ép phe còn lại vào góc tường.

Nhóm người ở góc tường căng thẳng và sợ hãi nhìn cô bé đang ngồi khoanh chân trên bàn, giống như đứa bé ngồi bên Quan Âm vậy.

Không biết cô bé này từ đâu chui ra.

Nhìn qua thì vô hại, thực tế lại là ác quỷ.

Mấy người Phất Lâm đều bị cô bé kiểm soát, giết rất nhiều anh em của bọn họ.

Về sau lại lòi ra một cô gái, gặp ai cũng giết, bây giờ những người còn sống đều tụ ở đây cả rồi.

Đại Lăng chống tay lên đùi, người đung đưa qua lại như con lật đật. 

Ngay lúc này, cô bé nhìn thấy người bên ngoài cửa, lập tức nhảy xuống bàn, chạy như bay qua đó, ôm lấy chân cô gái mà mách lẻo: “Chị ơi, cái tên cuồng bạo lực kia giết hết bé gấu khác rồi.”

Tên cuồng bạo lực… A Quái à?

Quái vật đều thích đặt biệt danh cho người khác sao?

Quái vật tóc gọi Đại Lăng là đồ ngu, Đại Lăng gọi quái vật tóc là đồ đáng ghét, bây giờ gọi quái vật xi măng là tên cuồng bạo lực.

Quái vật xi măng thích gọi người khác là phế vật, còn thích gọi cô là mụ điên.

Ngân Tô xoa đầu Đại Lăng: “Đầu óc cô ta có chút vấn đề, đừng so đo với cô ta.”

Đại Lăng hừ một tiếng: “Còn lâu em mới so đo với nhỏ điên đó.”

Ngân Tô: “…”

Ở thế giới hiện thực, Đại Lăng xem cái gì không vậy.

Thái Bạch và A Y Hạ vào sau một bước, nhìn thấy cảnh tượng nơi đây, hai người đều lộ vẻ kinh ngạc. 

Không biết cô bé váy đỏ kia từ đâu chui ra, trước giờ chưa từng gặp.

Thái Bạch nhìn nhóm người đứng im, cô bé là dị năng giả hệ khống chế sao?

Tuy cô bé này trông rất ngọt ngào đáng yêu, nhưng anh ta cảm giác cứ u ám, không giống dị hóa giả bình thường. 

Quái vật xi măng đi vào cuối cùng, từng giọt máu nhỏ xuống mặt đất, giống như thần chết vậy.

“Có giết bọn chúng không?” Quái vật xi măng hỏi Ngân Tô. 

Ngân Tô hơi cạn lời, bây giờ cô còn không có cơ hội ra tay nữa. Nhưng thân làm chủ xưởng, cô nên cho nhân viên nhiều cơ hội phát huy, không cần chuyện gì cũng tự mình làm lấy.

“Chúng ta vừa mới đến, văn minh chút đi.” Ngân Tô lắc đầu thở dài, nhưng câu tiếp theo là: “Lát nữa hẵng giết.”

A Y Hạ × Thái Bạch: “…”

Thành viên tổ chức Hắc Lang: “…”

Cô văn minh quá đi!

Quái vật xi măng không phản bác Ngân Tô, quay người rời đi: “Hehe… tôi đi xem còn có con cá lọt lưới nào không, chuyện này cô không xen vào được đâu.”

Quái vật xi măng đến nhanh, đi cũng nhanh.

Ngân Tô nhìn đám thành viên tổ chức Hắc Lang bị dọa sợ gần chết: “Chào cả nhà, lần đầu gặp mặt, rất vui được gặp mọi người.”

Thành viên tổ chức Hắc Lang: “…”

Vui cái gì?

Có gì mà vui?

Vui vì cô giết sạch tổ chức chúng tôi?

“Yên tâm, chỉ cần mấy người nghe lời, tôi sẽ cho mấy người quyền lựa chọn.” Ngân Tô mỉm cười vô cùng thân thiện: “Sinh tồn không dễ, tôi tin rằng mấy người đều là người thông minh.”

Nhóm người kia nhìn các đại ca không có chút phản ứng nào rồi lại nhìn nhau, ánh mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.

Đại ca dẫn đầu bọn họ đều biến thành dáng vẻ kia rồi…

Bọn họ còn có thể nói gì?

“Cô… Cô muốn làm gì?”

Ngân Tô kéo một cái ghế lại để ngồi: “Tôi cho mấy người hai lựa chọn, đoàn tụ với người nhà mấy người, hoặc gia nhập với tôi.”

“Đoàn… tụ? Cô muốn thả chúng tôi đi?”

Ngân Tô bị cậu ta chọc cười: “Trong mắt mấy người, tôi mang hình tượng lương thiện đến vậy sao? Ha… Xem ra trong lòng mấy người, mấy người hoàn toàn không coi đồng bọn vào sinh ra tử là người nhà, đúng là khiến người ta lạnh lòng.”

Bình Luận (0)
Comment