Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 865

Thành viên tổ chức Hắc Lang lập tức hiểu ra ‘người nhà’ mà cô nói là ai.

Lựa chọn đoàn tụ tức là bọn họ sẽ chết…

Ở khu Ám Hà, các tổ chức lớn đánh đánh giết giết như chuyện cơm bữa, bị thôn tính cũng là chuyện thường gặp.

Nhưng Hắc Lang bọn họ vẫn luôn thôn tính người khác, sao hôm nay lại đến lượt bọn họ bị thôn tính vậy?

Ngân Tô nhìn bọn họ, ánh mắt dịu dàng: “Thế thì các bạn thân yêu của tôi hãy đưa ra lựa chọn đi.”

Tĩnh ——

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không ai đưa ra lựa chọn ngay lập tức. 

Nửa phút, một phút, hai phút,…

Cuối cùng, có người đứng ra, không dám nhìn đồng bọn bên cạnh, nhanh chóng nói: “Tôi không muốn chết, tôi gia nhập.”

“Tôi cũng gia nhập.”

Có người quở mắng: “Sao mấy người có thể phản bội Hắc Lang! Đám phản bội các người!! Lão đại cho mấy người ăn mấy người uống, mấy người báo đáp lão đại thế à!!”

Rõ ràng Hắc Lang cũng có người trung thành đến chết.

“Xin lỗi, Khánh Hoành, tôi không muốn chết…”

“Lão đại đã chết, các đại ca… thế kia, còn có nhiều anh em đều bị giết rồi, Hắc Lang đã không còn, chúng ta không thể chôn cùng Hắc Lang chứ?”

“Tôi cũng không muốn chết, tôi muốn sống.”

Người đàn ông tên Khánh Hoành sắc mặt xám ngoét, phẫn nộ nói: “Ai biết được cô ta có lừa chúng ta hay không! Mấy người tưởng là cô ta sẽ tha cho mấy người chắc?”

Khánh Hoành mắng chửi những kẻ phản bội. 

Nhưng bên cạnh anh ta cũng chỉ còn một người ủng hộ, những người còn lại rõ ràng đều không muốn bỏ mạng.

“Ai lựa chọn gia nhập thì đứng sang bên kia đi.” Ngân Tô lên tiếng, ra hiệu cho người gia nhập bước sang một bên.

Nghe vậy, những người đã lựa chọn lập tức tách khỏi nhóm, Khánh Hoành tức muốn chửi tung trời.

Bên đó có khoảng hai mươi người, chẳng mấy chốc tất cả mọi người đều bước ra, chỉ còn lại Khánh Hoành và một người ủng hộ anh ta đứng tại chỗ.

Bất kể bọn họ gia nhập Hắc Lang vì nguyên nhân gì thì đều có một nguyên nhân quan trọng nhất —— Được sống.

Ngân Tô không nhìn hai người đó nữa mà nói với Đại Lăng: “Đại Lăng, bọn chúng là bé gấu của nhóc đấy.”

Cô bé dùng hai tay chống cằm, nằm nhàm chán trên bàn chợt sáng mắt, nhảy cẫng lên: “Vâng ạ, chị là tốt nhất~”

Đại Lăng chạy như bay về phía hai người kia.

Ngân Tô nhìn những người đã lựa chọn gia nhập.

“Rất vui vì mọi người đã đưa ra lựa chọn chính xác và thông minh, chào mừng mọi người gia nhập Xưởng Chế Tạo Người Đồng, tôi là chủ xưởng của mọi người, Tô Nhân Từ.”

Thành viên tổ chức Hắc Lang đã đưa ra lựa chọn chính xác: “???”

Xưởng Chế Tạo Người Đồng?

Làm gì cơ?

Làm người đồng? Người đồng có tác dụng gì?

Ngân Tô lấy con dấu của Xưởng Chế Tạo Người Đồng, ra hiệu cho bọn họ xếp hàng để làm ‘thủ tục nhậm chức’.

Ngân Tô không đóng dấu bừa như trước nữa, mà đóng dấu ở mặt trong cánh tay, chỉ cần không c** q**n áo thì rất khó nhìn thấy. 

Cô vốn định đóng dấu ở lòng bàn chân, nhưng nghĩ lại thì thấy hơi ghê, cuối cùng cũng từ bỏ suy nghĩ đó.

Đóng dấu xong, chủ xưởng Tô lại nhiệt liệt chào mừng các nhân viên mới một lần nữa, nói về triển vọng của xưởng ta trong tương lai, tuy xưởng mới thành lập nhưng bọn họ sẽ càng ngày càng lớn mạnh.

Sau khi đóng dấu xong, các nhân viên mới phát hiện, ngoài việc dấu ấn không xóa được ra thì cơ thể chẳng chút có thay đổi nào.

Mọi người không hiểu mục đích của việc đóng dấu là gì, đối với sự nhiệt tình của chủ xưởng, bọn họ chỉ cảm thấy đầu óc của chủ xưởng có vấn đề.

Lúc thôn tính tổ chức khác bọn họ cũng thu nhận đàn em ở tổ chức đó.

Nhưng trước khi thu nhận đàn em phải chỉnh đốn một phen, nói chuyện bằng nắm đấm mới có tác dụng… Ai lại đi hứa hẹn suông như này?

Trong đám nhân viên mới, người to gan một chút hỏi thẳng nghi vấn trong lòng: “Chủ xưởng, xin hỏi xưởng ta thành lập bao lâu rồi?”

“À, một ngày.”

“???”

Bao lâu?

Cô bảo bao lâu!!!

Ha… Hay cho ‘mới thành lập’.

Nhân viên vừa hỏi bị hai chữ ‘một ngày’ làm cho xịt keo, mãi mới ấp úng nói một câu: “Thế… cụ thể là làm về cái gì?”

“Làm về cái gì…” Ngân Tô trầm ngâm một lát: “Tôi vẫn chưa nghĩ xong, làm về mua sắm không đồng trước đi.”

“???”

Mua sắm không đồng?

… Ăn cướp thì nói là ăn cướp, lại còn mua sắm không đồng!

Ngân Tô bảo bọn họ kiểm kê tài sản của Hắc Lang rồi lấy ra đây.

Ngân Tô không động vào những người bị Đại Lăng khống chế, nhưng đứng không ở đây cũng vô dụng, Ngân Tô bảo Đại Lăng dẫn bọn họ đi canh gác trụ sở mới.

Những người vẫn còn ý thức tự chủ đều cảm thấy may mắn vì bọn họ chỉ là tay sai, nếu không bây giờ đã biến thành con rối mất ý thức rồi.

Quá đáng sợ…

Ngân Tô liếc mắt nhìn những người có mặt: “Tất cả mọi người trong tổ chức mấy người đều ở đây à?”

Hình như nhân số không đủ?

“Không phải, còn rất nhiều người ở bên ngoài…”

Người trả lời là Mạch Tô Mộc, ngũ quan thanh tú, tuổi tác không lớn nhưng to gan hơn những người còn lại, người đặt câu hỏi vừa nãy cũng là cậu ta.

Rõ ràng Mạch Tô Mộc rất biết cách nắm bắt cơ hội, cậu ta bắt đầu thể hiện: “Khoảng thời gian trước, lão… tiền lão đại của chúng tôi chết, đa số mọi người đều bị cử đi tìm hung thủ, bây giờ có cần gọi bọn họ về không? Bên ngoài có hai vị đại ca khá lợi hại… Nếu bọn họ biết chuyện thì khả năng sẽ làm khó chúng ta.”

Ngân Tô gật đầu: “Lừa bọn họ về đây đi.”

Mạch Tô Mộc đồng ý: “Vâng thưa chủ xưởng.”

Mạch Tô Mộc đưa mọi người rời đi, di vật của Hắc Lang cũng lần lượt được đưa đến trước mặt cô.

Quả thực quái vật xi măng không nói điêu, Hắc Lang rất giàu có, chỉ riêng đồng vàng đã xếp đầy một rương lớn.

Còn chưa kể đến tiền trong thẻ ngân hàng vô danh.

Tiếc rằng thẻ định danh không rút được…

Người chưa chết thì còn có thể để Đại Lăng khống chế họ đi rút.

Ngoài tiền còn có di vật.

Nhưng cũng chỉ có ba cái, vả lại không phải di vật gì hay ho, cơ bản toàn là loại hỗ trợ.

Cộng thêm mấy cái tìm được ở tổ chức Hồng Tước, bây giờ trong tay cô có năm di vật.

Ngân Tô tặng một cây thánh giá có dây thừng quấn quanh cho A Quái.

Quái vật xi măng chê vô cùng. 

Cho cô ta một di vật có sức sát thương lớn cô ta còn miễn cưỡng chấp nhận, cho một cái di vật thanh lọc tâm hồn làm gì?

Ngân Tô nghiêm túc nói: “Tôi thấy h*m m**n giết người của cô hơi cao, mang theo cái này sẽ giúp cô tĩnh tâm, amen.”

Quái vật xi măng muốn từ chối, nhưng đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Ngân Tô, cô ta lại muốn chửi đổng lên, giật phắt lấy cây thánh giá.

Ngân Tô chọn một chiếc ghim cài áo cho Đại Lăng, lúc sử dụng xung quanh cơ thể sẽ xuất hiện cảnh tượng huyền ảo – trăm hoa đua nở rụng xuống, đẹp vô cùng. 

Tác dụng?

Đẹp là được rồi, đòi tác dụng gì nữa.

Ngân Tô tự tay đeo cho Đại Lăng. 

Đại Lăng có nhiều bé gấu, lúc này nhìn Ngân Tô như nhìn thần tài, cô bé vui vẻ nhận lấy: “Em cảm ơn chị.”

Ba cái còn lại Ngân Tô cất đi.

Ngân Tô lật tìm những thứ khác, có mấy cái bộ đàm, đa số đều là thân tre mỏng, nhưng cũng có điểm tương đồng với điện thoại của cô.

Dựa theo cách nói của cư dân gốc là —— Cái trong tay cô hơi lạc hậu, rẻ tiền.

Cư dân gốc nghèo rớt mồng tơi đều ưu tiên loại rẻ tiền, vả lại có một số người cho rằng điện thoại lạc hậu sẽ an toàn hơn.

Đại khái chính là điện thoại thông minh và cục gạch ở thế giới hiện thực. 

Có chức năng chủ yếu là được, những thứ khác có hay không không quan trọng. 

Bình Luận (0)
Comment