Ngân Tô không tìm thấy nhiều thứ có ích trong bộ đàm cho lắm, nhưng trong đó có một cái bản đồ.
Bản đồ của mười tám vùng.
Không giống thư mời, phần lớn diện tích của mười tám vùng đều bị đánh dấu bởi sương mù tử vong.
Mười tám vùng giống như là hòn đảo tọa lạc giữa biển sương tử vong vậy.
Ngân Tô nhìn thấy vùng Lục Hợp, diện tích của nó là lớn nhất, ở chính giữa bản đồ.
Hiện nay vùng Lục Hợp thuộc về tập đoàn Toàn Tri, nó không giống vùng Hắc Huỳnh – có sự phân chia giữa khu Quang Minh và khu Ám Hà.
Người sống ở đó mới thật sự là đỉnh cao đời người.
Không có nghèo nàn, không có bệnh tật.
Tiếc rằng dị hóa giả cấp thấp như bọn họ còn chẳng có tư cách đi đến đó.
“Hiện nay?”
“Ừm… Có lúc vùng Lục Hợp sẽ thuộc quyền quản lý của hội Tinh Linh.” A Y Hạ giải thích cho Ngân Tô.
Ba thế lực lớn vẫn luôn tranh đoạt quyền quản lý các vùng, nhưng tập đoàn Toàn Tri và hội Tinh Linh sẽ liên minh để chống lại Hắc Nguyệt.
Vì vùng Lục Hợp nằm ở trung tâm, cộng thêm tài nguyên ở xung quanh nên vùng Lục Hợp vẫn luôn là vùng bị tranh đoạt nghiêm trọng nhất.
A Y Hạ có chút mong chờ: “Nghe nói ở trong vùng Lục Hợp, ai nấy đều rất hạnh phúc, mọi người nằm mơ cũng muốn đến đó mở mang tầm mắt.”
“Vùng Lục Hợp…” Ngân Tô tắt bản đồ, không có chút gánh nặng tâm lý nào mà hứa: “Làm việc chăm chỉ, về sau có cơ hội sẽ đưa cô đi.”
A Y Hạ: “…”
A Y Hạ muốn nói bây giờ cô còn chưa vào khu Quang Minh đã hứa suông vậy rồi, đúng là người si nói mộng.
Nhưng nghĩ lại, chưa đến một ngày cô đã làm hai tổ chức hắc ám lớn ở khu Ám Hà tan rã, hình như… cũng không phải không có khả năng.
Có lẽ một ngày nào đó, cô ấy có thể đến vùng Lục Hợp mở mang tầm mắt thật.
Ngân Tô đâu biết A Y Hạ đang nghĩ gì, hứa suông xong liền bắt đầu kiểm kê đồng vàng.
Đồng vàng trên người nhóm râu quai nón kia bỏ qua không tính, thu được từ hai tổ chức Hồng Tước và Hắc Lang, chỉ riêng đồng vàng cô đã có 80 vạn.
Khoản tiền này đặt ở khu Ám Hà chắc chắn là một khoản khổng lồ.
Chủ xưởng – tay trắng dựng nghiệp – Tô cầm một đồng vàng mà phát sầu.
Cô phát hiện đồng vàng kiếm được ở thế giới này không thể cho vào giao diện cá nhân.
Chúng nó không phải cùng một thứ.
Nhưng hình như do nguồn kiếm được không giống, những đồng vàng này không thuộc hệ thống trò chơi nên không thể coi là tiền tệ trò chơi, không thể cho vào giao diện cá nhân.
Rõ ràng phí bảo vệ mà đám quái vật giao nộp trên xe buýt cũng là đồng vàng của thế giới này mà…
Hay là vì đó là nơi trung chuyển, có tính đặc thù?
Giao diện trò chơi không nhận, Ngân Tô chỉ có thể ném những thứ đó vào cung điện.
***
***
Ngân Tô xử lý chuyện của tổ chức Hắc Lang xong mới có thời gian đi gặp Thái Bạch được sắp xếp ở một căn phòng khác.
Thái Bạch thấy Ngân Tô đi vào liền đứng dậy: “Tô tiểu thư.”
Ngân Tô giơ tay lên rồi phất nhẹ xuống trong không khí, ý là anh ta không cần khách sáo, cô còn tiện tay lấy bầu rượu màu đỏ ra đặt trước mặt anh ta.
“Đây là đồ của anh nhỉ, bây giờ vật về với chủ.”
Thái Bạch sững người, không ngờ cô lại trả cho mình dễ dàng như vậy.
Thái Bạch cũng không khách sáo, lập tức nhận lấy, trong lòng có thêm sự tự tin và yên tâm: “Cảm ơn Tô tiểu thư.”
“Chỉ là thể hiện một chút thành ý của tôi mà thôi.” Ngân Tô mở chức năng ghi hình trong điện thoại ra: “Không để tâm việc tôi ghi hình chứ?”
“… Không để tâm.”
Ngân Tô cố định điện thoại, chỉ ghi lại nửa người Thái Bạch, không lộ mặt anh ta: “Tôi muốn biết tất cả những chuyện liên quan đến thế giới quái vật, làm phiền Thái Bạch tiên sinh nói một chút.”
Thái Bạch gật đầu rồi nói: “Tôi cũng có một vài vấn đề muốn thỉnh giáo Tô tiểu thư, không biết Tô tiểu thư có thể nói cho tôi biết không.”
Ngân Tô lịch sự vô cùng: “Thế anh hỏi trước đi.”
Thái Bạch không vòng vo, hỏi thẳng điều mình muốn biết: “Thời gian ở thế giới hiện thực là?”
“Tháng 2 năm 2046.”
“Tháng 2 rồi…” Thái Bạch lẩm bẩm một câu rồi cười khổ, lắc đầu: “Người gần đây nhất gia nhập chúng tôi là tháng 6 năm 2045 của thế giới hiện thực.”
“Lâu vậy ư?”
“Ừ, có lúc mấy tháng liền cũng không gặp phải người mới đến, nhưng có lúc lại gặp liên tiếp rất nhiều người. Lâu nhất là một năm không có ai gia nhập, nhiều nhất thì một lần gặp phải hai mươi người.”
Mười tám vùng nằm rải rác, giao thông của cư dân cấp thấp cũng không thuận tiện, càng đừng nhắc đến dị tộc như bọn họ nữa.
Bọn họ không thể tìm được người ngay khi người đó mới tiến vào thế giới này.
Có lẽ rất nhiều người tiến vào đây không được bao lâu đã chết, có thể bị Biên Chức Giả tìm thấy trước, cũng có thể là đã gia nhập tổ chức dị tộc khác, thậm chí cũng có thể đã tự mình ẩn nấp.
Bởi vậy bọn họ không thể cập nhật tình hình ở thế giới hiện thực.
Thái Bạch hỏi tiếp: “Tình hình ở thế giới hiện thực thế nào?”
Ngân Tô nói thật: “Không ổn lắm.”
Tin tức của bọn họ dừng ở tháng 6, lúc cô ra khỏi phó bản đầu tiên là tháng 7, vậy nên bọn họ đều không được biết thông tin về người chơi thử nghiệm nội bộ và phó bản tử vong.
Ngân Tô lược qua thân phận người chơi thử nghiệm nội bộ của mình, cô chỉ nói qua về khoảng thời gian sau khi ra khỏi phó bản.
Thái Bạch tiêu hóa những chuyện cô kể.
“Không ngờ chỉ mấy tháng mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy… Người chơi thử nghiệm nội bộ có thể vượt qua phó bản tử vong, thế thì quốc gia của chúng ta vẫn an toàn nhỉ?”
Ngân Tô lắc đầu: “Nước ngoài cũng có người chơi thử nghiệm nội bộ, phó bản mà bọn họ đã vượt qua sẽ nhảy dù sang nước chúng ta, không ai vượt qua thì nó sẽ liên tục gia tăng tần suất kéo người và nâng cao độ khó.”
Ngoài phó bản tử vong thì còn có phiền toái do Ác Mộng Giáng Lâm tạo ra.
Thời gian dần trôi, thế giới hiện thực sẽ càng ngày càng nguy hiểm.
“Bây giờ Cục điều tra còn vận hành bình thường không?”
“Tạm coi là bình thường đi.” Cục điều tra hơi thiếu người, nhưng trước mắt vẫn chưa xuất hiện nguy cơ quá lớn.
Thái Bạch hỏi thêm mấy câu, không phải chuyện gì khó, Ngân Tô đã thoát khỏi thời kỳ tối cổ rất vui vẻ giải đáp cho anh ta.
Chuyện Thái Bạch muốn hỏi đã hỏi xong, anh ta cụp mắt trầm tư một lát rồi mới lên tiếng: “Tôi tiến vào thế giới này đã mười năm rồi.”
“Mười năm?”
“Ừ, nhưng số hiệu của tôi bắt đầu bằng 412.”
Người chơi năm cấm kỵ thứ tư… tiến vào thế giới quái vật đã mười năm rồi.
Vậy những người chơi trước anh ta có thể đã ở thế giới này rất lâu.
“Tôi nói về bối cảnh ở thế giới này trước nhé.”
Bối cảnh lịch sử của thế giới quái vật gần như giống với thế giới bọn họ, ngoài sự thay đổi về nhân vật lịch sử, những sự kiện lớn và bước ngoặt đều không khác là mấy.
Những người từng sinh sống ở thế giới này, không phải dị hóa giả mà là con người, con người giống như bọn họ.
Bọn họ cũng tiến vào kỷ nguyên hiện đại hóa, có thời kỳ hòa bình văn minh và trật tự, sau đó bước vào thời đại công nghệ phát triển nhanh chóng.
Tiếp đó, trò chơi cấm kỵ đổ bộ.
Giống với thế giới hiện thực, người ở đây cũng bị kéo vào trò chơi cấm kỵ, bắt đầu phải vượt qua phó bản.
Số người chết càng ngày càng nhiều, khu vực bị trò chơi cấm kỵ chiếm cứ cũng càng ngày càng rộng.
Bọn họ gọi những khu vực bị chiếm cứ đó là khu vực xâm lấn.
Khu vực xâm lấn tương đương với phó bản, một khu vực xâm lấn có thể là một phó bản, cũng có thể là nhiều phó bản tạo thành.
Bọn chúng giống như virus, không ngừng lan ra, cho đến khi hoàn toàn nuốt chửng cả một vùng đất rộng lớn.
Khu vực sinh sống của mọi người nhỏ dần, sinh tồn càng ngày càng khó khăn, bọn họ bị ép phải thay đổi —— Thế là có dị hóa giả.