Hắc Lang không giống những ác bá đường phố hay thu phí bảo kê, bọn họ có con đường làm ăn riêng.
Những việc như giết người thuê, bảo vệ thuê, dẫn đoàn đi khám phá đảo bọn họ đều nhận, tóm lại chỉ cần ra giá hợp lý, chuyện xấu gì cũng làm.
Kiếm được nhiều tiền nhất vẫn là buôn bán thuốc.
Thuốc của tập đoàn Toàn Tri rất đắt, nhiều người ở khu Ám Hà đều không mua nổi.
Vậy là Hắc Lang bắt đầu buôn bán thuốc giả, tuy hiệu quả không bằng tập đoàn Toàn Tri nhưng rất rẻ, nhu cầu ở khu Ám Hà cao, là công việc kiếm được nhiều tiền.
Một vài nơi làm ăn trong bóng tối cũng thuộc danh nghĩa của Hắc Lang, đây cũng là một phần thu nhập.
Ngân Tô kiểm kê lại những tài nguyên này, cũng không thay đổi gì, để bọn họ duy trì hiện trạng là được.
Còn về việc có thể duy trì bao lâu…
Không quan trọng.
Không duy trì được nữa thì đổi trụ sở.
Xử lý xong những chuyện này đã là hai ngày sau.
Ngân Tô phiền muộn nhìn thư mời vô số lần, vẫn không có cách quay về thế giới hiện thực.
Cô muốn đi vùng khác xem thử, mở mang kiến thức về phong tục tập quán ở thế giới quái vật.
Nhưng Ngân Tô cảm thấy quay về quan trọng hơn.
Cô không thể ngồi im chờ chết, phải tự nghĩ cách quay về, nếu không khả năng cao sẽ phải ở lại đây mãi mãi.
Thế là Ngân Tô dặn dò nhân viên đầu tiên – A Quái trông nhà cho cẩn thận.
A Quái phản nghịch không vui, Mạch Tô Mộc ở bên cạnh tranh thể hiện: “Lão đại yên tâm, tôi nhất định sẽ trông coi những người còn lại.”
Ngân Tô gật đầu rồi nói với A Quái: “Thế cô trông coi cậu ta, có chuyện gì thì trói lại đợi tôi quay về xử lý, không được giết người bừa bãi, bảo vệ các nhân viên của xưởng cho tốt.”
A Quái lạnh nhạt mà cao quý: “Hừ.”
Mạch Tô Mộc nịnh bợ cười góp vui, rõ ràng bản thân không được lão đại tín nhiệm bằng người cũ, nhưng cậu ta có niềm tin, bản thân nhất định sẽ trở thành cánh tay đắc lực cho lão đại.
Còn về A Quái này…
Mạch Tô Mộc hơi sợ cô ta, ánh mắt cô ta nhìn người khác rất lạnh lùng và tàn nhẫn, giống… giống quái vật trong khu vực sương mù.
“Lão đại, tôi tiễn ngài.”
“Chó nịnh hót.” Quái vật xi măng mắng một tiếng, quay người đi về phía ngược lại.
Mạch Tô Mộc nghe thấy nhưng cậu ta không quan tâm, cung kính đi bên cạnh Ngân Tô: “Lão đại phải ra ngoài bao lâu?”
“Không biết.”
Nếu có thể quay về thế giới hiện thực thì chắc chắn cô sẽ quay lại đây, thế giới này có quá nhiều bí mật, chỉ là không biết lần sau sẽ là bao giờ.
Nếu không thể quay về… thì chắc lát nữa sẽ quay lại đây thôi.
Mạch Tô Mộc cũng không dám dò hỏi Ngân Tô đi làm gì: “Thế… Thế ngài đi rồi, mấy đại ca kia sắp xếp như nào?”
Người Mạch Tô Mộc nói là những bé gấu bị Đại Lăng khống chế.
Hắc Lang coi lão đại là người đứng đầu, những người thân cận nhất với lão đại được bọn họ gọi là đại ca, là những thành viên nòng cốt nhất.
Ngân Tô không thể bỏ Đại Lăng lại nên cô bảo Đại Lăng cho A Y Hạ quyền khống chế tạm thời.
Quyền khống chế tạm thời giống như một chuỗi mật mã, khi nào cần sử dụng thì nhập mật mã là có thể khởi động, hơn nữa một lần chỉ có thể khống chế tối đa hai người.
Không giống Đại Lăng có thể tùy ý ra lệnh cho bé gấu, thậm chí có thể khiến bọn chúng tự hành động.
Vậy nên khi nào cần góp đủ người mới sử dụng đến bọn họ.
“Cậu không cần lo, chừng nào cần dùng đến bọn họ thì đi tìm A Y Hạ.”
Dù sao đánh nhau đã có quái vật xi măng, những người này lộ mặt để người khác không phát hiện lãnh đạo Hắc Lang đã thay máu là được.
“Vâng…”
***
***
A Y Hạ chuẩn bị ra ngoài bán bản đồ chỉ đường ra đảo của đám người râu quai nón và chiến lợi phẩm thu được hồi trước, Ngân Tô bèn ra ngoài cùng A Y Hạ, đến nơi náo nhiệt thì tách ra.
Ngân Tô không dùng tạo hình lúc trước, cô nặn một khuôn mặt mới, tóc dài tới eo, bao phủ nửa thân trên của cô lại, rất có cảm giác an toàn.
Ngân Tô thuận theo dòng người đi qua hai con phố, thỉnh thoảng lại có thể trông thấy xe buýt phóng qua.
Xe buýt ở khu Ám Hà cũng là của tập đoàn Toàn Tri, nhưng ở đây việc sử dụng xe buýt đã bị loại bỏ khỏi khu Quang Minh.
Trong xe buýt có tài xế.
Theo lý mà nói, với trình độ công nghệ của tập đoàn Toàn Tri, xe buýt phải là không người lái mới đúng.
Cô tám chuyện với mấy dị hóa giả, nghe ngóng được đây là công việc tập đoàn Toàn Tri cung cấp cho mọi người.
Cho dù là khu Quang Minh hay những vùng đất khác, tất cả xe buýt đều do con người điều khiển.
Ngân Tô không ngờ tập đoàn Toàn Tri lại có trách nhiệm với xã hội như vậy.
Nhưng cô không tin tập đoàn Toàn Tri tốt bụng đến thế đâu.
Ngân Tô đi qua mấy bến xe buýt, cuối cùng cũng tìm được tuyến đường dài nhất, gần như là đi ngang qua cả khu Ám Hà.
Ngân Tô đợi xe buýt đến, lên xe theo những cư dân gốc, trong phạm vi khu Ám Hà thống nhất một vé giá 2 đồng vàng.
Ngân Tô trả tiền, tìm nơi ngồi xuống, xe buýt khởi động.
Vừa nãy cô đã nhìn qua, buồng lái xe buýt rất giống với trò chơi, tài xế không cần điều khiển quá nhiều.
Người trên xe không nhiều, 2 đồng vàng dường như vẫn hơi đắt, chỉ có cư dân đi xa mới lựa chọn ngồi xe.
Bỏ qua vẻ bề ngoài kỳ quặc của những hành khách trên xe, nghe bọn họ nói chuyện cũng có nhắc đến việc nhà hàng ngày.
Đương nhiên, trong đó cũng xen lẫn một vài chuyện máu tanh bạo lực.
Xe buýt dừng ở bến, Ngân Tô nhìn thấy tòa nhà hình bán nguyệt màu xám bạc nơi không xa —— Trung tâm thống kê.
Người lên xe ở bến này đột nhiên rất nhiều, chỗ trống phía trước chẳng mấy chốc đã kín.
Mọi người tràn về phía sau, một cô gái mặt tròn mặc áo khoác rộng cướp được ghế bên cạnh cô, ngồi xuống liền chậm rãi thở phào.
Dưới vạt váy của cô gái mặt tròn không phải đôi chân bình thường, mà là bộ rễ của thực vật, chúng nó đang khám phá khắp nơi.
Cô gái mặt tròn thấy Ngân Tô nhìn chằm chằm vào bộ rễ của mình, cô ấy hơi khó xử, tay chân lúng túng vội che chúng nó xuống dưới váy: “Xin lỗi.”
Ngân Tô cười với cô ấy: “Rất đáng yêu.”
Cô gái mặt tròn sững sờ, khuôn mặt ửng hồng, bộ rễ lại muốn chui ra khỏi vạt váy, cô ấy vội vàng dùng tay đè lại: “Cảm ơn.”
Giọng nói Ngân Tô dịu dàng: “Cô tính đi đâu thế?”
“Về, về nhà.” Cô gái mặt tròn âm thầm nhìn cô gái bên cạnh, cô xinh quá… giống người ở khu Quang Minh.
Nghĩ đến khu Quang Minh, cô gái mặt tròn liền kéo vạt áo khoác rộng của mình lại, ánh mắt toàn là ngưỡng mộ và khát vọng.
Một ngày nào đó cô ấy sẽ rời khỏi khu Ám Hà, tiến vào khu Quang Minh, sống cuộc sống tươi đẹp.
Cô gái mặt tròn rất kiên định với ước mơ của mình, lại lặng lẽ quan sát Ngân Tô, cô ấy nắm chặt tay, cổ vũ bản thân, có dũng khí rồi mới lên tiếng:
“Cô là… cư dân ở khu Quang Minh phải không?”
“Hửm?” Nghe thấy giọng nói của cô gái mặt tròn, Ngân Tô quay đầu lại: “Sao cô lại nghĩ như vậy?”
“Cô rất giống người ở khu Quang Minh…” Khuôn mặt cô gái mặt tròn ửng hồng, cô ấy nhỏ giọng nói: “Tôi làm hậu cần ở trạm kiểm tra, có thể nhìn thấy cư dân ở khu Quang Minh… bọn họ giống cô vậy, nhưng cô… tốt hơn bọn họ.”
Những người đó lúc nào cũng kiêu căng ngạo mạn, coi thường những cư dân ở khu Ám Hà như bọn họ.
Càng không nói chuyện nhỏ nhẹ với bọn họ…