Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

Chương 870

Khu Quang Minh và khu Ám Hà bị ngăn cách bởi một bức tường cao, muốn ra vào khu Quang Minh thì phải đi qua trạm kiểm tra.

Một trong những trạm kiểm tra ở ngay gần trung tâm thống kê, vì nơi đó là khu vực phồn hoa nhất của khu Ám Hà, cộng thêm sự tồn tại của trung tâm thống kê, nhu cầu ra vào của người khu Quang Minh rất lớn.

Ngân Tô không ngờ cô gái mặt tròn trông tuổi tác không lớn này lại làm việc ở trạm kiểm tra. 

Cô còn tưởng nhân viên ở trạm kiểm tra đều là cư dân của khu Quang Minh cơ…

Ngân Tô không trả lời câu hỏi của cô ấy, cô dùng giọng điệu tán gẫu tùy ý hỏi: “Làm hậu cần ở trạm kiểm tra có vất vả không?”

“Có hơi… Nếu không cũng chẳng đến lượt chúng tôi.” Cô gái mặt tròn lúng túng nói: “Nhưng nơi đó an toàn hơn những chỗ khác, điều này đã là tốt lắm rồi.”

Những việc hậu cần làm đều là những việc nặng việc nhọc mà người ở khu Quang Minh không muốn làm, thỉnh thoảng còn phải xử lý thi thể.

Ngày nào cũng phải làm việc mệt nhất, thứ nhận lại là tiền lương bằng một phần ba cư dân khu Quang Minh, bọn họ cho rằng bọn họ cung cấp công việc tốt như vậy đã là bố thí rồi.

Ưu điểm duy nhất là trạm kiểm tra có quân canh phòng, không ai dám gây chuyện ở đó, an toàn hơn những chỗ khác rất nhiều.

Có lẽ cô gái mặt tròn coi cô là cư dân khu Quang Minh, hoàn toàn không dám nói xấu điều gì, sợ đắc tội cô.

Ngân Tô nói chuyện với cô ấy mấy câu, phát hiện cô ấy không có ý xấu, chẳng những thế mà còn nhát gan.

Cư dân ở thế giới quái vật, ngoài sự biến dị trên cơ thể thì gần như vẫn giữ tất cả các đặc điểm của con người.

“Cô rất muốn vào khu Quang Minh?”

Cô gái mặt tròn gật đầu, đôi mắt tròn xoe sáng lên: “Ừm, tôi muốn vào đó. Tôi muốn cảm nhận Quang Minh…”

Ngân Tô cảm thấy khu Quang Minh không tốt đẹp là bao.

Người bên ngoài chỉ nhìn thấy dáng vẻ rạng rỡ tươi đẹp của cư dân khu Quang Minh khi ra ngoài này nhưng không nhìn thấy cuộc sống của bọn họ ở trong đó.

Ngân Tô không nói gì, chỉ chúc phúc cô ấy: “Thế thì chúc cô sớm ngày thực hiện được ước mơ.”

Cô gái mặt tròn mở to mắt, vừa mừng vừa lo, hồi lâu mới lắp ba lắp bắp nói: “Cô thật tốt…”

Cô ấy tưởng là cô cũng sẽ chế giễu, hạ thấp cô ấy giống như những người khác.

Nhưng cô không hề…

Đây là lần đầu tiên cô ấy cảm nhận được ý tốt từ cư dân khu Quang Minh. 

Khuôn mặt cô gái mặt tròn ửng hồng, ánh mắt nhìn Ngân Tô lấp la lấp lánh. 

Trong lúc Ngân Tô tán gẫu với cô gái mặt tròn, hành khách trên xe đã xuống bớt không ít.

Tòa nhà xung quanh càng ngày càng đổ nát hoang sơ.

Đã tới gần biên giới khu Ám Hà, bắt đầu từ bến trước, mặt đường cũng gồ ghề hơn nhiều.

Lúc này, hành khách trên xe gần như đều đã xuống xe rồi.

Cuối cùng chỉ còn lại Ngân Tô, cô gái mặt tròn và một nam dị hóa giả ít nói ngồi ở chỗ cửa xe.

“Tôi… Tôi phải xuống xe rồi.” Cô gái mặt tròn đứng dậy, bộ rễ thực vật dưới vạt váy bò ra ngoài: “Rất vui khi được gặp cô.”

Ngân Tô mỉm cười: “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Giọng nói trong trẻo của cô gái mặt tròn có thêm mấy phần vui vẻ, vì cô ấy gặp được cư dân khu Quang Minh dễ gần như Ngân Tô, cũng vì ước mơ của bản thân được công nhận. 

Cô gái mặt tròn nhanh chóng xuống xe, nam dị hóa giả ngồi chỗ cửa xe cũng xuống theo.

Xe buýt khởi động, Ngân Tô nhìn cô gái mặt tròn đứng dưới ánh đèn đường mờ ảo vẫy tay chào cô.

Còn nam dị hóa giả đứng kia đứng ở trong bóng tối nơi không xa, ánh mắt u ám nhìn cô gái mặt tròn.

Ngân Tô bình tĩnh thu hồi tầm mắt, nhìn tài xế ở phía trước. 

Càng tiến về phía trước càng hoang vu, ngay cả tòa nhà đổ nát cũng không thấy, may mà đèn đường vẫn còn —— Tuy không sáng lắm.

Có thể trông thấy một vài chiếc xe trên đường.

Thỉnh thoảng còn trông thấy con người.

Chỉ là những người này trông giống người nhặt ve chai ở nơi hoang dã, ánh mắt vô cùng hung ác.

Xe buýt phóng qua, bọn họ sẽ dừng lại, ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm.

Chạy thêm mấy phút, Ngân Tô nhìn thấy một nơi rất sáng, đến khi xe buýt lại gần, cô thấy người trong đội giám sát và tấm lưới điện đã được giăng mắc.

Giữa tấm lưới điện là cổng kiểm tra an ninh quen thuộc, trên cổng gắn đầy đèn, chiếu sáng cả hai bên.

Chiếc cổng kiểm tra an ninh này rất lớn, có thể để bốn năm chiếc xe buýt đi qua cùng lúc.

Đội giám sát không kiểm tra xe đi ra ngoài, chỉ kiểm tra xe và người đi vào.

Ngân Tô nhìn thấy bảng hiệu khổng lồ cắm bên ngoài cổng kiểm tra an ninh, bên trên viết ‘Khu vực sương mù 10km’.

Phía trước chính là khu vực sương mù.

Cổng kiểm tra an ninh sẽ kiểm tra những người từ khu vực sương mù trở về có bị ô nhiễm hay không. 

Nơi an toàn như trạm kiểm tra khu Quang Minh đều do quân canh phòng canh giữ.

Nơi nguy hiểm như biên giới khu Ám Hà với khu vực sương mù thì do đội giám sát canh giữ.

Rõ ràng là trong mắt khu Quang Minh, cả khu Ám Hà chính là cái gờ giảm tốc, tất cả cư dân ở khu Ám Hà đều có thể sẽ hi sinh.

Con đường hoang vu không gì sánh được, cổng kiểm tra an ninh lại khá náo nhiệt, người và xe đợi kiểm tra không ít.

Chắc hẳn những người này đến khu vực sương mù để thu thập tài nguyên.

Ngân Tô nhìn thấy chiếc xe có logo tập đoàn Toàn Tri, loại xe không giống nhau, nhưng chắc hẳn đều là loại đặc chế có thể tiến vào khu vực sương mù.

Xe buýt nhanh chóng thông qua cổng kiểm tra an ninh, xung quanh không có đèn đường, duy chỉ có đèn xe soi sáng con đường phía trước.

Ngân Tô đứng dậy, đi đến buồng lái, hỏi tài xế đang lái xe: “Phía trước là bến cuối cùng rồi phải không?”

Tài xế nhàn nhã ngồi trong buồng lái, ông ta mọc cái đầu gián, trên hai cái râu cực dài còn mọc mắt, nghe thấy câu hỏi, một cái râu quay lại, con mắt trên đó nhìn chằm chằm vào cô.

Khuôn mặt Ngân Tô mới nặn không tính là tuyệt sắc, nhưng cũng có thể tính là mỹ nhân.

Khi đánh giá về cái ‘đẹp’, dị hóa giả ở thế giới quái vật thích nhìn vào thực lực và bộ phận biến dị, nhưng cũng có một vài dị hóa giả không bỏ được sở thích nhìn mặt người ta.

Ánh mắt tài xế không mấy thân thiện, có hơi lạnh lùng. 

Mãi sau tài xế mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn quái dị: “Đúng vậy, phía trước chính là bến cuối cùng. Tiểu nha đầu da mềm thịt mịn như cô đến đây làm gì.”

Ngân Tô tò mò nhìn vào mắt ông ta: “Không làm gì cả, đến xem thử thôi.”

“Ha…” Tài xế phát ra tiếng cười kỳ quặc: “Xem thử? Tôi thấy cô không biết trời cao đất dày, chết như thế nào cũng không biết đâu.”

Mắt ở hai cái râu trên đầu tài xế đều nhìn về phía cô, không có ý tốt mà quan sát cô: “Công việc kiếm sống ở khu vực sương mù sẽ không thương hoa tiếc ngọc, cô như này, bọn họ sẽ ăn cô không nhả xương.”

Tầm này mọi khi ra khỏi cổng kiểm tra an ninh đều là xe trống, không ngờ hôm nay lại có một tiểu nha đầu không biết tự lượng sức…

Ngân Tô ra vẻ kinh ngạc như chưa từng thấy sự đời: “Khu vực sương mù đáng sợ đến thế sao?”

“Bây giờ mới biết sợ à? Muộn rồi, ra khỏi cổng kiểm tra an ninh, là sống hay chết, không ai quan tâm. Nhưng…” Tài xế cố ý kéo dài giọng, cười xấu: “Nếu lát nữa cô nghe lời thì tôi có thể suy xét đến việc đưa cô về. Nếu cô không nghe lời thì tôi ném cô ở bên ngoài…”

Ngân Tô nhìn xung quanh, trước sau đều không có xe và người.

Trên con đường tối tăm, chỉ có xe buýt đang đơn độc.

Bình Luận (0)
Comment