Lướt qua bóng đêm khuya khoắt
Lãng mạn chính là ngẫu hứng
— “Gặp Lại Sau” – Trương Mạn Sa*
Cốc Americano đá vừa được đặt trước mặt Chu Liệt, Trần Bá Hào và Cao Tầm lần lượt ngồi xuống ghế cao cạnh anh.
Cao Tầm mở lời trước: “Tụi này biết rồi nha.”
“Biết gì?” Chu Liệt quay đầu, nhàn nhạt liếc anh ta.
Trần Bá Hào tiếp lời, vẻ mặt như thể nhìn thấu tất cả: “Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao cậu không thích ăn bánh, còn mang bánh về làm gì. Hóa ra là vì gái đẹp.”
Nói xong, anh quay đầu liếc nhìn Ôn Tự đang ngồi ngoài ban công, sau đó lại nhìn về phía Chu Liệt.
Chu Liệt liếc Trần Bá Hào một cái đầy ý vị, không nói gì, chỉ giơ tay lên, vỗ mạnh vào người anh ta rồi bóp nhẹ vai, cười khẩy.
“Á! Đau chết!”
“Lo chuyện của mình đi, quan tâm Kelly nhiều hơn ấy.”
Thấy tình cảnh này, Cao Tầm nhanh chóng nhích qua ghế khác, cười khoái chí: “A Hào, cậu chọc cậu ấy làm gì?”
Nghe thế, Trần Bá Hào trợn trắng mắt.
Chu Liệt chỉ bóp nhẹ vai anh ta rồi buông tay, cầm cốc Americano đá lên nhấp một ngụm.
“Khi nào ra khơi?”
Anh đặt cốc xuống, xoay người tựa lưng vào quầy bar, mắt hướng ra ngoài ban công, giọng điệu uể oải hỏi.
“Ba giờ. Cậu thật sự không đi với tụi này à? Hay là muốn đi với cô gái xinh đẹp kia?” Trần Bá Hào cười cười.
Cao Tầm cũng hùa theo: “Hey, kêu cô ấy đi chung luôn đi.”
Chu Liệt bật cười khẩy: “Đi với mấy cậu chán.”
“Ái chà, được rồi, mới quen đã quên anh em!” Trần Bá Hào lại bày ra bộ mặt như đã hiểu rõ mọi chuyện.
Ngoài ban công.
Ôn Tự vừa chụp xong mấy bức ảnh selfie và phong cảnh, theo thói quen chia sẻ vào nhóm bạn thân, nhóm gia đình, cuối cùng lại gửi vào nhóm có tên “Tổ chức bí mật vô danh”.
Chẳng bao lâu, nhóm bạn thân “Bộ ba mỹ nữ” đã có tin nhắn bật lên.
Nam Già: “@Ôn, cậu đăng nhóm lớn rồi còn đăng nhóm nhỏ làm gì? Sợ bọn mình bỏ lỡ à? (mặt méo xệch)”
Ngay sau đó, một tin nhắn khác cũng xuất hiện:
Lộc Oán Chủng: “Cảnh đẹp, người cũng đẹp, nhưng đăng cả hai nhóm thì có hơi thừa không? Có thể nhưng không cần thiết (mặt cười).”
Thấy hai người đó nói vậy, Ôn Tự không nhịn được bật cười, tay gõ vài chữ: “Mùi vị biển thơm thật (?????????)”
Nam Già, người suýt không xuống nổi giường, gửi đến một sticker với dòng chữ “Ghen tị khiến tôi phát điên.”
Lộc Nhiên lần này không viết gì, chỉ gửi một tách cà phê kèm theo sticker “Ngoài công việc, mắt tiên nữ này chẳng có gì khác.”
Bên cạnh đó, nhóm “Tổ chức bí mật vô danh” cũng lần lượt có tin nhắn.
Anh họ: “Khi nào về?”
Cố Kỳ Thâm Là Kẻ Ngốc: “Điều tôi chú ý không phải cảnh đẹp mà là… Người đẹp! Mới họp xong nhìn thấy cái này đúng là phần thưởng của tôi!”
Nam Kiều: “Có vẻ chuyến đi Hồng Kông này không tệ nhỉ.”
Sài Khinh Lan: “Ôn Ôn, mấy hôm nay gặp gì thú vị không? Hôm trước Hồng Kông có bão, không ảnh hưởng gì chứ?”
Ôn Tự lần lượt trả lời từng người. Đến khi trả lời tin của Sài Khinh Lan, cô dừng lại một chút rồi bật cười.
Bão không hề ảnh hưởng gì đến cô, trái lại, đó là một kỷ niệm sâu sắc. Sâu sắc đến mức những đêm khuya sau khi trở về Bắc Kinh, cô vẫn thường nghĩ đến.
Sau khi trò chuyện với nhóm bạn xong, cô cầm lên ly trà sữa, vừa ngẩng lên đã bắt gặp ánh mắt của người đàn ông đang ngồi trên ghế cao ở quầy bar.
Ánh mắt giao nhau.
Chu Liệt khẽ nhếch môi, nâng cốc Americano lên ra hiệu, như thể chào hỏi cô.
Khóe môi vừa thả lỏng của Ôn Tự lại cong lên.
Ánh mắt cô rơi trên người anh, bất giác nhớ đến tối qua.
Có một lúc, Chu Liệt bật dậy đi bật đèn, anh nói muốn nhìn cô rõ hơn. Rồi anh giữ chặt tay cô, không để cô tắt đèn đi.
Trên xương quai xanh của cô có một nốt chu sa, dưới làn da trắng như sữa, nó đặc biệt nổi bật. Tối qua, anh cứ ghì lấy nốt chu sa ấy mà hôn mãi, còn dùng lưỡi liếm khiến cô không chịu nổi.
Cô bảo: “Anh mà còn hôn nữa là nó mất thật đấy. Đổi chỗ khác đi.”
Anh nghe lời, thật sự đổi chỗ, nhưng lại càng làm cô không chịu nổi. Đến mức đầu ngón tay cô bấu sâu vào ga giường.
Lúc đó, anh còn cười khẽ hỏi: “Thế chỗ này thế nào, thích không?”
Ôn Tự bừng tỉnh, cúi đầu uống một ngụm trà sữa.
Điện thoại trên bàn rung lên khi cô đặt ly xuống.
Cô liếc nhìn, là tin nhắn của “818.”
Biệt danh cô đặt cho Chu Liệt trên WeChat.
Anh hỏi cô trưa định làm gì.
Ôn Tự cong môi, trả lời: “Hay là anh qua đây ngồi nói chuyện luôn đi, nhắn tin làm gì cho mệt.”
Vì ngại Trần Bá Hào và Cao Tầm – hai kẻ thích hóng hớt nhất bên cạnh – Chu Liệt cuối cùng cũng không qua ban công tìm cô.
Chỉ nhắn WeChat cho cô, nói rằng trưa anh phải ra ngoài một lúc, hỏi cô có muốn đi cùng không.
Ý ngầm là muốn đưa cô đi dạo.
Ôn Tự nói không đi, cô muốn ngủ bù buổi trưa.
Khoảng một phút sau, cô lại nhận được tin nhắn từ Chu Liệt. Anh hỏi: “Chiều còn muốn ngắm hoàng hôn không?”
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn đó, Ôn Tự mới nhớ đến ngày hôm qua trong quán cà phê, anh từng hỏi cô có muốn ngồi du thuyền ngắm hoàng hôn không.
Không hiểu sao, cô lại bật cười, trả lời: “Chiều mấy giờ?”
818: “Bốn rưỡi xuất phát.”
Mùa hè ở Hồng Kông, hoàng hôn và ráng chiều đẹp nhất vào khoảng từ sáu đến bảy giờ tối.
Ôn Tự: “Vậy hẹn gặp lúc đó.”
Ba giờ chiều, Ôn Tự tỉnh giấc sau giấc ngủ trưa, nhưng không phải tự nhiên tỉnh, mà là bị tiếng chuông cuộc gọi video trên WeChat đánh thức.
Là cuộc gọi từ Nam Già.
Cô kéo theo cái đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo, nhận cuộc gọi, giọng nói đậm đặc sự mơ màng: “Hôm nay không bay à, rảnh gọi cho mình làm gì?”
Nam Già đáp: “Hôm nay mình nghỉ bù, mình muốn ly hôn với Bắc Tranh, thật sự không chịu nổi nữa.”
Ôn Tự hỏi: “Tại sao?”
Nam Già chỉ nói rằng không có lý do gì đặc biệt, chỉ đơn giản là nhìn Bắc Tranh không vừa mắt, mà lần này anh ta lại chiếm mất thời gian nghỉ ngơi của cô.
Ôn Tự lại hỏi: “Còn lý do nào khác không?”
Đầu óc cô dần tỉnh táo hơn, chất giọng ngái ngủ cũng phai đi ít nhiều.
Nam Già thở dài: “… Tạm thời không có.”
Ôn Tự bật cười: “Lần tới nếu cậu khóc lóc kể với mình rằng muốn ly hôn, mình mới tin cậu thật sự muốn ly hôn với anh mình.”
Nam Ca: “Nếu mình khóc thật thì sẽ kể với cậu!”
Ôn Tự cười nắc nẻ: “Chị ơi, nếu chị thật sự muốn khóc, em đây có thể cho mượn ngực để khóc, hoặc chị bay đến Hồng Kông tìm em cũng được.”
Nam Ca: “… Ôn Tự!”
Cúp máy xong, Ôn Tự không nhịn được cười lớn.
Người chị dâu này của cô cứ cách một khoảng thời gian lại tuyên bố muốn ly hôn, anh họ cô cũng chiều ý chị ấy làm mình làm mẩy. Nhưng cuối cùng vẫn là “đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hòa.”
Gần ba giờ rưỡi, Ôn Tự nhận được một cuộc điện thoại khác, là đồng nghiệp cũ Gia Gia từ văn phòng luật sư gọi đến kể một chuyện ngồi lê đôi mách.
Một luật sư vừa được nhận chính thức đã tiếp nhận một vụ án tấn công tình dục. Bị cáo tìm cô ta để nói chuyện, còn cô ta thì bảo rằng việc này phụ thuộc vào việc nguyên cáo có đồng ý hay không, nếu nguyên cáo đổi lời, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Gia Gia hỏi: “Cô đoán xem kết quả thế nào?”
Ôn Tự nhếch môi cười lạnh: “Người vừa được nhận chính thức đó, có phải là trợ lý Quan Hiểu của An Tử Thần không?”
Gia Gia cười khẽ: “Đúng là cô ta.”
Quan Hiểu chính là một trong những người khiến Ôn Tự rời khỏi văn phòng luật sư. Gia Gia vốn muốn kể chuyện này, nhưng lại ngại trực tiếp nhắc đến tên Quan Hiểu, sợ Ôn Tự nghe xong sẽ khó chịu.
Ôn Tự cười nhạt: “Gia Gia, cô cứ nói thẳng tên cô ta cũng được. Tôi chỉ mong cô ta không có kết cục tốt. Để tôi đoán xem, cô ta không phải tự mình đưa bản thân vào tù rồi đấy chứ?”
Gia Gia im lặng hai giây, sau đó giọng nói lộ rõ sự hả hê: “Cô đoán đúng thật. Quan Hiểu bị kết tội cản trở chứng cứ. Bị cáo đưa cho nguyên cáo một khoản tiền, nguyên cáo liền đổi lời khai.”
Ôn Tự ngắm nghía bộ móng tay, cười nhạt: “Sư phụ tinh ranh như thế, sao không dạy dỗ học trò mình tốt hơn? Chẳng biết nói gì nữa. Chúc cô ta sống vui vẻ trong đó.”
Sau đó, Gia Gia kể thêm vài chuyện lặt vặt khác xảy ra gần đây tại văn phòng luật.
Cuối cùng, Gia Gia nói: “Ôn Ôn, nếu cô còn ở đây thì tốt biết mấy. Giờ hơn nửa số người trong văn phòng đều đứng về phía An Tử Thần. Chị Dư chỉ còn tôi với mấy người trước đây đứng cùng.”
“Ông chủ chỉ quan tâm đến lợi ích. Chị Dư là người nguyên tắc, muốn cạnh tranh vị trí đối tác cấp cao với cái thằng chó An Tử Thần đó thì hơi khó.” Ôn Tự nói.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Gia Gia đồng ý. “Tôi cũng muốn đổi chỗ rồi… Thôi không nói nữa, ông chủ đến rồi.”
Ôn Tự nghe được đầu dây bên kia có tiếng ồn ào, bèn nói: “Được, lần sau rảnh tụi mình hẹn uống trà nhé.”
Cúp máy, tâm trạng vốn đã vui vẻ của Ôn Tự càng thêm phấn khởi. Cô bật bài “Phiền não ca” của Trương Học Hữu, thậm chí còn lẩm nhẩm hát theo.
Bốn giờ chiều, Ôn Tự chuẩn bị xong xuôi, xuống lầu.
Hai mươi phút trước, Chu Liệt nhắn WeChat nhắc cô sửa soạn chuẩn bị đi, anh đang trên đường về chỗ nghỉ.
Cửa thang máy vừa mở, cô đụng ngay Chu Liệt đang định đi lên, thật trùng hợp.
“Đang định lên tìm em.” Chu Liệt lùi lại một bước.
Ôn Tự mỉm cười bước ra khỏi thang máy: “Em còn định đi gọi một ly trà trái cây ngồi đợi anh nữa cơ.”
“Thế có uống không?” Chu Liệt hỏi.
Ôn Tự gật đầu: “Uống.”
Cô vốn thích uống trà chiều, thời đi học hay khi làm ở văn phòng luật đều không thể thiếu. Nếu bận quá không có thời gian, cô cũng phải tạm bợ với một ly trà hay cà phê.
Thấy cô muốn uống, Chu Liệt đưa cô đến quầy bar.
Ôn Tự gọi một ly trà nhài chanh. Đang định trả tiền, thì bị Chu Liệt ngăn lại. Anh ghé sát tai cô, nói nhỏ: “Hẹn hò ngắn hạn, chi phí đương nhiên do anh lo.”
Ôn Tự cười khúc khích như một cô gái ngốc: “Ông chủ Chu, anh như thế này, em sợ anh sẽ yêu em mất thôi.”
Chu Liệt đưa tay bật nhẹ trán cô, nghiêm túc nói: “Đối xử tốt với em, chẳng phải là em nên yêu anh sao?”
Nhân viên pha chế ở quầy bar như nghe thấy chuyện động trời, suýt chút nữa thái nhầm cả tay.
Trời ạ, ông chủ có người yêu rồi sao?
Tốc độ cũng nhanh thật đấy!
Ôn Tự không nhịn được cười: “Nếu yêu thì cũng là anh yêu trước.”