Kết thúc chính là khởi đầu mới.
— “Viên” – AGA*
Sau khi nói câu “Ai yêu trước ai” ấy, Ôn Tự đột nhiên nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
Vậy, yêu một người cần bao lâu?
Trong thời đại nhanh như hiện nay, dường như tốc độ để yêu một người cũng ngày càng nhanh hơn. Có thể chỉ mất một ngày, hoặc ngay trong ba giây đầu tiên gặp gỡ, chỉ một ánh mắt, hay một động tác của đối phương, cũng có thể là một khoảnh khắc nào đó.
Người ta hay nói, “Nhất kiến chung tình”, chính là “kiến sắc khởi ý” (vì ngoại hình mà rung động), còn “nhật cửu sinh tình” (lâu ngày nảy sinh tình cảm) lại là “tình chảy như dòng nước”. Nhưng kỳ thực, xác suất của “nhất kiến chung tình” cao hơn “nhật cửu sinh tình” rất nhiều. Phần lớn mọi người nếu ngay từ cái nhìn đầu tiên không có cảm tình thì rất khó có tiếp diễn. Đa phần, đó chỉ là sự cân nhắc lợi hại.
Đối với cô mà nói, dường như “nhất kiến chung tình” mới là khởi đầu đẹp nhất của tình yêu. Đương nhiên, sự đồng hành lâu dài theo kiểu “nhật cửu sinh tình” cũng lãng mạn theo cách riêng.
Nhưng rõ ràng, sự đồng hành của cái tên đại ngốc Cố Kỳ Thâm kia, ở cô, đã định sẵn chẳng bao giờ có kết quả. Nếu có rung động thì mười năm qua đã rung động rồi.
Còn với Chu Liệt, cảm giác ấy cô nên miêu tả thế nào đây?
“Đang nghĩ gì thế?”
Nhận lấy ly trà nhài chanh từ tay nhân viên pha chế, Chu Liệt thấy Ôn Tự thất thần, mãi không chịu nhận ly trà, liền cúi xuống nhìn cô hỏi.
“À… không có gì.” Ôn Tự hoàn hồn.
“Đi thôi.”
“Được.”
Đến cửa homestay, Ôn Tự mới biết chiếc BMW XM màu đen mà hôm nọ cô thoáng nhìn thấy, hóa ra là của Chu Liệt.
Anh rất lịch sự tiến lên trước mở cửa ghế phụ cho cô, nói: “Đằng sau có đồ.”
Rồi còn tiện tay nhận lấy chiếc balo nhỏ từ tay cô.
Ôn Tự để ý thấy hành động che đầu cho cô của anh, khẽ cười, ngồi vào xe xong liền trêu: “Muốn em ngồi ghế trước thì nói thẳng là được mà.”
Chu Liệt nhếch nhẹ môi cười, không đáp lời, đóng cửa xe rồi đi vòng ra sau cất balo vào ghế sau. Sau đó, anh mới vòng lại ghế lái, lên xe, cài dây an toàn, rồi chu đáo chỉnh miệng điều hòa lệch đi chút.
“Hướng gió thổi trực tiếp không tốt.” Anh nói.
Người đàn ông khá chú ý đến tiểu tiết, Ôn Tự nghĩ thầm.
Lần này cô không nói gì, cài dây an toàn, lấy ly trà nhài chanh bên cạnh, cắm ống hút vào, hút một hơi thật sâu, thỏa mãn nói: “Đi thôi!”
Hồng Kông nằm sát biển, từ homestay đi đến Tây Cống, hầu như khắp nơi trên đường đều có thể nhìn thấy các loại thuyền. Đến gần Pak Sha Wan, cuối con đường lớn và phía bên trái là đại dương xanh thẳm, trên biển là vô số những chiếc du thuyền neo đậu.
Đây là lần đầu tiên Ôn Tự cảm nhận về một Hồng Kông không phải là sự cổ kính phồn hoa hay khói bụi nhân gian, mà là một Hồng Kông hoàn toàn khác biệt.
Vừa bước xuống xe, trên mặt cô không giấu nổi vẻ vui sướng, hương vị mặn mòi của biển cả tràn ngập khứu giác.
“Đây là đâu vậy?”
Chu Liệt đeo balo nhỏ của cô, đi sau lưng cô, trả lời: “Tây Cống.”
“Tây Cống?” Ôn Tự quay lại nhìn anh.
Chu Liệt gật đầu với cô, tay rút ra một điếu thuốc.
“Là Tây Cống trong bộ phim ‘Nhất Kiến Chung Tình’ của Lê Minh và Trương Mạn Ngọc sao?”
Sở thích của cô đối với Hồng Kông bắt nguồn từ những bộ phim kinh điển, từ những bản nhạc trứ danh, và từ những minh tinh phong hoa tuyệt đại, bách hoa đua sắc.
Còn bộ phim ‘Nhất Kiến Chung Tình’ ấy, khi đó cô xem chỉ vì Lê Minh – người khiến giới trẻ ở xứ Kim Chi phát cuồng. Phân cảnh anh hút thuốc, cởi cúc áo ấy đã đánh thẳng vào tận trái tim cô.
Ký ức của cô về Tây Cống, chính là bức tranh “Sicily” mà Trương Mạn Ngọc vẽ trong phim. Cô nói nơi ấy giống quê hương mình – Tây Cống ở Hồng Kông.
Không ngờ nơi đầu tiên Chu Liệt đưa cô đến lại chính là Tây Cống trong ký ức.
Chu Liệt lần nữa gật đầu với cô, sau đó ngậm điếu thuốc trong miệng, thuần thục dùng chiếc bật lửa zippo màu bạc châm lửa, hít một hơi sâu rồi từ từ nhả khói.
“Sắp 5 giờ rồi.” Anh liếc nhìn điện thoại, nói.
Ôn Tự bước lại gần, cũng liếc điện thoại mình rồi ngẩng lên nhìn anh hỏi: “Thời gian thuê du thuyền có giới hạn đúng không?”
“Ừ, trước 6 giờ phải quay về bến, nhưng anh có bạn làm ở đây, bảo họ cho muộn thêm nửa tiếng rồi.”
“Vậy mau đi thôi, lát nữa không kịp ngắm hoàng hôn đâu!”
Nghe thấy thời gian có hạn, Ôn Tự không nghĩ ngợi gì, lập tức kéo tay Chu Liệt, định đi thuê du thuyền.
Chu Liệt cúi đầu nhìn đỉnh đầu cô, cười hỏi: “Em có biết chỗ thuê không mà cứ kéo anh đi thế?”
Sự phấn khích trong mắt cô lúc này hệt như một cô gái ngốc.
Ôn Tự khựng lại, nghiêng đầu nhìn anh cười: “À đúng nhỉ, em vui quá hóa quên mất.”
Đôi mắt Chu Liệt hơi nheo lại.
Lại là nụ cười đó.
“Vậy mau dẫn đường đi, nhanh lên!” Ôn Tự vừa thúc giục, vừa đẩy nhẹ anh.
Chu Liệt chỉ biết bất lực bật cười, để mặc cô đẩy mình đi.
Khi họ lên được du thuyền, cũng đã gần 5 giờ 30. Ánh mặt trời vẫn còn gay gắt, ngay cả gió biển thổi qua cũng mang theo cái nóng oi ả.
Vào mùa hè, lại đúng dịp cuối tuần, người đến Tây Cống vui chơi rất đông. Trên mặt biển có vô số tàu thuyền, thậm chí có cả cầu trượt nước được dựng ngay bên thuyền.
Khi du thuyền rời bến đi xa một đoạn, Ôn Tự bước ra khỏi khoang thuyền, tựa vào lan can, ngắm làn nước biển trong vắt, không khỏi cảm thán: “Thật sự rất thư thái, nếu đông người một chút thì càng vui.”
Du thuyền lướt trên mặt biển khiến cô nhớ lại chuyến cắm trại ở bãi biển hoang dã năm ngoái tại Bắc Kinh, cùng hội bạn trong nhóm “Tổ chức bí mật vô danh”.
Cắm trại chờ hoàng hôn, BBQ, niềm vui chẳng thể diễn tả bằng lời.
“Muốn xuống bơi không?”
Giọng nói của Chu Liệt vang lên sau lưng cô. Lúc này, anh đã cởi áo, lộ ra thân hình quyến rũ với sáu múi bụng rõ ràng và đường nhân ngư hấp dẫn.
Ôn Tự quay đầu, hình ảnh đập vào mắt cô chính là những đường nét cơ thể căng tràn sức sống ấy. Cô không kiềm được mà nuốt nước bọt, ánh mắt trượt xuống, dừng lại vài giây, rồi ngước lên ngắm lại sáu múi cơ bắp.
Là ánh mắt thèm thuồng không chút che giấu.
“Đừng nhìn nữa.” Chu Liệt nhắc nhở, giọng có chút cảnh cáo.
Ôn Tự chớp mắt, đáp lại không chút ngượng ngùng: “Không nhìn thì phí quá!”
Được rồi, cô thừa nhận, mình có chút “yêu sắc”. Nhưng đứng trước một người đàn ông đẹp trai thế này, mà không nhìn kỹ thì quá lãng phí, đặc biệt khi khoảng cách lại gần như vậy. Không nhìn mới là ngốc.
Cô nghĩ mình là người tốt bụng, ngắm thêm chút “mỹ nam” là điều đáng được hưởng.
Sau khi nói câu đó, Ôn Tự đi ngang qua Chu Liệt, trở lại khoang thuyền, tìm chiếc balo nhỏ của mình. Trong đó có bộ bikini gợi cảm, kiểu hai mảnh đầy quyến rũ, đúng chuẩn “nàng tiểu thư nóng bỏng”.
Bên phía nhóm Trần Bá Hào, những người ra biển trước họ, đã chơi đùa dưới nước đến mức quên trời đất.
Cũng ở vùng biển Tây Cống, vừa leo lên khỏi hồ bơi trên du thuyền, Trần Bá Hào lập tức cầm điện thoại nhắn trong nhóm chat “Hội Ăn Nhậu”.
Anh hỏi liệu nhóm Chu Liệt đã ra khơi chưa.
Nghe thấy tiếng tin nhắn, Chu Liệt đang định xuống nước thì dừng lại, quay người lấy chiếc điện thoại đặt trên boong thuyền, mở ra xem.
Anh trả lời: “Ra rồi.”
Đang định bỏ điện thoại xuống, Trần Bá Hào nhắn lại ngay: “Không đi chung với anh em, cậu không may mắn đâu!”
Nhìn dòng tin, Chu Liệt tưởng tượng được vẻ mặt của Trần Bá Hào lúc này, chỉ nhếch môi cười nhạt, gõ mấy chữ đáp lại: “Đừng nói những điều gây mất đoàn kết.”
Khi anh vừa đặt điện thoại xuống, Ôn Tự đúng lúc bước ra, cô đã thay xong bộ bikini.
Chu Liệt ngước lên nhìn, đôi mắt sâu thẳm của anh không khỏi gợn sóng, yết hầu khẽ chuyển động, bất giác cảm thấy khô cổ, khô miệng.
Cô thật quyến rũ — vừa nóng bỏng, vừa trắng trẻo, vừa… đầy đặn.
Ôn Tự đưa tay vuốt ngược mái tóc ra sau một cách tùy ý, nhưng động tác ấy lại toát lên vẻ quyến rũ khó cưỡng.
Thấy ánh mắt Chu Liệt dán chặt vào mình, cô nở nụ cười, bước đến trước mặt anh, hơi ngẩng cằm, dõng dạc hỏi: “Ông chủ Chu, đẹp không?”
Chu Liệt không đáp, ánh mắt rời khỏi đôi mắt đầy sức hút của cô.
Chưa đến hai giây sau, giọng nói mềm mại của cô lại vang lên bên tai anh: “Người bán bảo bộ này đảm bảo ‘đốn gục đàn ông’. Anh thấy sao?”