Văn Dã dẫn Lâm Diểu đến một con phố gần đại học F.
Nơi này cũng giống khu phố ẩm thực phía sau Tam Trung, quán xá san sát, nhưng vì chủ yếu phục vụ sinh viên đại học nên giá cả cũng nhỉnh hơn một chút.
Hai người đi đến trước cửa một quán nướng buffet, còn chưa bước vào, mùi thơm đã ập thẳng vào mũi.
Trên cửa kính dán bảng giá: 99 tệ/người.
Lâm Diểu kéo khóa cặp sách, vừa lấy ví ra, Văn Dã đã nhanh tay hơn, rút hai tờ tiền đỏ đưa cho nhân viên phục vụ.
Nhân viên dẫn họ vào trong, hai người chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
Lâm Diểu đặt tờ một trăm tệ lúc nãy chưa kịp đưa ra lên bàn, đẩy về phía Văn Dã:
"Không cần anh trả đâu, em có tiền mà."
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn còn giữ tiền mừng tuổi, cũng có một khoản tích lũy nho nhỏ.
Văn Dã nhướn mày, hờ hững nói:
"Là anh chủ động dẫn em đi ăn, đương nhiên phải là anh mời rồi. Anh trai mời em gái một bữa cũng không được à? Hay là, trong mắt em, anh keo kiệt chết đi được?"
"Em không có ý đó." Lâm Diểu vội vàng phủ nhận.
"Vậy thì tiền đó cứ để dành mà mua sách, mua đồ dùng học tập đi."
Nói xong, Văn Dã đứng dậy:
"Chờ anh, anh đi lấy thịt về nướng."
Anh đi tới đi lui vài lần, chẳng mấy chốc, bên cạnh bàn đã chất đầy các khay ba chỉ, thịt bò.
Văn Dã ngồi xuống, cầm kẹp gắp thịt, tay còn lại dùng kéo cắt thành từng miếng nhỏ, đặt lên vỉ nướng.
Lâm Diểu cũng cầm một đôi đũa, định giúp anh trải thịt ra cho ngay ngắn.
Nhưng vừa đưa tay ra, thiếu niên ngồi đối diện đã ngăn lại.
"Em đừng động vào, coi chừng dầu nóng bắn vào tay."
Văn Dã nói rồi dùng kẹp sắp xếp lại thịt trên vỉ nướng.
Thịt bắt đầu xèo xèo chảy mỡ, có giọt dầu nóng bắn lên mu bàn tay anh, nhưng lông mày cũng không nhíu một chút.
Với anh, đau thế này chẳng là gì cả, còn tay cô trắng nõn nà như thế, bị dầu bắn vào thì sao mà chịu nổi.
Lâm Diểu cảm thấy không ổn, cô không thể cứ ngồi chờ ăn mãi được.
Thấy cô gái nhỏ ngượng ngùng, Văn Dã phân công nhiệm vụ:
"Anh quên lấy nước rồi, em đi lấy hai chai, anh uống Coca. Ăn xong thì em đi lấy thêm ít trái cây, chia việc ra thế này nhé."
Ngoài phố, Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An đi ngang qua, đang bàn xem trưa nay ăn gì.
Bành Nhất Phàm mắt tinh, liếc thấy Văn Dã trong quán nướng sau lớp cửa kính.
"Ủa? Lúc nãy hai đứa mình đi vệ sinh, anh Dã còn nhắn tin bảo trưa nay có việc, sao giờ lại ngồi ăn nướng ở đây rồi?"
Lộ Vũ An chẳng nghi ngờ gì:
"Chắc giải quyết xong chuyện rồi. Vậy tụi mình vào ăn chung đi, để anh ấy ngồi một mình cũng tội, mà đi vệ sinh xong chưa chắc đồ trên bàn đã còn."
Hai người khoác vai nhau bước vào quán, đi tới bàn Văn Dã:
"Anh Dã, sao anh lại một mình ăn nướng thế này, không sợ cô đ..."
Chữ cuối còn mắc kẹt trong cổ, chưa kịp thốt ra.
Bởi vì lúc này, họ trông thấy một cô gái trong bộ đồng phục trường, vừa bước tới, cầm theo hai chai nước, đặt lon Coca xuống ngay trước mặt Văn Dã.
Lâm Diểu nghiêng đầu, ngạc nhiên nhìn họ.
Mà hai người họ cũng ngạc nhiên nhìn cô.
Ủa? Hóa ra anh Dã không ăn một mình, mà đi cùng cô em gái hờ của ảnh sao?
Không phải nói hai người quan hệ không tốt, còn khá ghét nhau à?
Vậy bây giờ là tiến triển tới mức có thể ngồi chung bàn ăn nướng rồi á?!?
Lâm Diểu chợt nhớ ra, trước đó có một lần, cô từng thấy bọn họ đi cùng Văn Dã ở một quán ăn sáng gần nhà.
Lúc đó, cô đã chủ động mỉm cười với họ.
Thiếu nữ mắt cong cong như vầng trăng khuyết, hai lúm đồng tiền nhẹ in trên đôi má trắng nõn.
Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An nhìn đến thất thần, tim cũng xao động.
Trời ạ, nụ cười này ngọt quá đi mất!!
Hai người tất nhiên là phải nhập hội ăn chung.
Bàn của Văn Dã và Lâm Diểu vốn là bàn bốn người, Bành Nhất Phàm vừa đặt mông chuẩn bị ngồi xuống cạnh Lâm Diểu, thì Văn Dã—từ nãy tới giờ vẫn chưa nói gì—đột nhiên lên tiếng.
"Đợi đã."
Bành Nhất Phàm: "Hả?"
Văn Dã đứng lên, bước tới trước mặt cậu ta.
"Tránh ra."
Bành Nhất Phàm mờ mịt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhường chỗ.
Và rồi Văn Dã thản nhiên ngồi xuống ngay vị trí mà cậu ta định ngồi, chân dài vắt chéo lười biếng, ném xuống một câu:
"Em ấy không quen mày, ngồi cạnh mày sẽ không tự nhiên, không ăn nổi cơm."
Bành Nhất Phàm: "..."
Cậu ta đành chạy sang phía đối diện, ngồi xuống bên cạnh Lộ Vũ An.
Hai người vốn tính tình đã cởi mở, nay gặp thiếu nữ xinh đẹp lại càng không khách sáo, lập tức phát huy triệt để bản chất nói nhiều.
Bành Nhất Phàm cười hì hì, bắt chuyện trước:
"Em gái, trước đây em học trường nào thế?"
Lâm Diểu lịch sự trả lời:
"Trường Quốc Ngữ."
Lộ Vũ An và Bành Nhất Phàm tuy học hành không ra gì, nhưng cũng biết ngôi trường này rất khủng, từng đào tạo ra vô số thủ khoa, mỗi năm danh sách đỗ vào các trường đại học top đầu dài dằng dặc.
Lộ Vũ An: "Em gái, em..."
Lộ Vũ An còn chưa nói hết câu, Văn Dã—người đang dùng kẹp lật thịt nướng—dường như cuối cùng cũng hết kiên nhẫn, anh hất mắt nhìn bọn họ, giọng điệu mang theo chút không vui:
"Tao không nhớ là từ bao giờ hai đứa mày cũng có thêm một cô em gái đấy."
Lộ Vũ An: "..."
Bành Nhất Phàm: "..."
Mẻ thịt nướng đầu tiên cũng chín hết rồi, hai mặt chuyển sang màu vàng cháy xém nhẹ, Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An nhanh tay gắp mỗi người một miếng.
Nhưng số còn lại gần như toàn bộ đều bị Văn Dã gắp vào bát của Lâm Diểu.
Lâm Diểu nhìn cả bát thịt chất cao như núi, hơi xấu hổ, vội vàng xua tay:
"Không cần nhiều thế đâu."
Văn Dã chẳng thèm bận tâm, nốt mấy miếng bánh niên cao* cũng nhét vào bát cô:
"Cứ để trong bát em đi, ăn từ từ, không cần vội."
(*Bánh tổ (hay còn gọi là bánh niên cao) mang ý nghĩa là "tăng lên hàng năm", tượng trưng cho sự thăng tiến của địa vị, tiền bạc và con cái. Bánh của người Quảng Đông thường có màu đỏ vàng và tượng trưng cho sự may mắn. Ăn bánh tổ vào ngày đầu tiên của Tết Nguyên đán là truyền thống lịch sử hơn 1.000 năm.)
"Hai đứa nó như hai con sói hoang ấy, em không tranh lại được đâu."
Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An càng nhìn càng thấy khó tin, cảm giác như đang sống trong một thế giới ảo diệu đầy ma mị, thế là đồng loạt rời bàn đi lấy nước, nhân tiện bàn luận một phen.
Đi xa khỏi bàn một chút, Bành Nhất Phàm không nhịn được thì thầm:
"Tao cứ thấy hình như anh Dã đối với Lâm Diểu tốt quá mức rồi thì phải?"
Chính cậu ta còn có một cô em họ có quan hệ máu mủ thật sự, mà đối xử với em họ còn chẳng đến mức này.
Lộ Vũ An cũng thấy có gì đó sai sai, vừa đi đến quầy nước, vừa trầm tư suy nghĩ, cầm lên một chai Fanta, đột nhiên như ngộ ra chân lý, thốt lên:
"Hay là do vừa mới có em gái, cảm giác còn mới lạ?"
"Cũng giống như lúc mới mua được máy chơi game mới ấy, ai mà chẳng nâng niu không rời tay, quý đến mức không chịu nổi."
Bành Nhất Phàm nghe vậy, lập tức bị thuyết phục.
Hai người nghĩ vậy xong, lúc quay lại ăn tiếp, nhìn thấy Văn Dã vẫn tiếp tục nướng thịt, thậm chí còn bóc tôm cho Lâm Diểu, họ cũng không cảm thấy kỳ quái nữa.
Chờ đến khi anh Dã hết hứng thú với "món đồ mới" này, rồi đâu cũng vào đấy thôi.
Ăn xong thịt nướng, ba người ra khỏi quán, đi đến ngã rẽ, Văn Dã nói với Lâm Diểu rằng buổi chiều anh không đến đại hội thể thao nữa, mà sẽ quay lại tiệm xăm, tiếp tục làm hình xăm kín lưng cho khách đã đặt lịch trước đó.
Lâm Diểu nói tạm biệt anh, rồi cùng Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An đi về phía Đại học F.
Hai người kia một trái một phải đi cạnh cô, cứ như hộ pháp hai bên, hứng thú hỏi đủ thứ chuyện, Lâm Diểu cũng kiên nhẫn trả lời từng cái một.
Sau đó, cô tò mò hỏi:
"Văn Dã trước đây có học vẽ không?"
Trước đó, khi đến tiệm xăm của anh, cô từng nhìn thấy trên giá vẽ có một bản phác thảo hình xăm, đường nét cực kỳ phức tạp, không phải người bình thường là có thể vẽ ra được.
Bành Nhất Phàm nghe vậy, lập tức tự hào khoe:
"Có chứ! Anh ấy học từ nhỏ, còn siêu giỏi nữa! Trước đây từng tham gia cuộc thi hội họa cấp thành phố, trực tiếp đoạt giải nhất!"
Nhắc đến chuyện này, cậu ta lại không kìm được mà thở dài tiếc nuối:
"Hồi đó thành tích của anh ấy cũng rất tốt, thi vào trường cấp ba trọng điểm là chuyện dễ như trở bàn tay. Nếu không phải vì ngày thi vào cấp ba năm đó..."
Bành Nhất Phàm tính nói luôn một tràng, nhưng giữa chừng mới sực nhớ ra, vội ngậm miệng.
Lâm Diểu nhíu mày, quan tâm hỏi:
"Hôm đó anh ấy gặp chuyện gì sao?"
"Ờ... cái này..."
Bành Nhất Phàm ấp úng, do dự không biết có nên nói hay không.
Dù sao chuyện này cũng là chuyện riêng của Văn Dã, cậu ta không tiện nhiều lời. Nhưng mà... bị Lâm Diểu dùng đôi mắt trong veo, mềm mại kia nhìn chằm chằm đầy mong đợi, cậu ta cũng thực sự khó mà chịu nổi áp lực.
Bành Nhất Phàm cực kỳ khó xử.
Bành Nhất Phàm chỉ có thể cầu cứu nhìn sang Lộ Vũ An.
Lâm Diểu cũng xoay đầu lại, đôi mắt hạnh đen láy, trong veo, không chớp lấy một cái mà nhìn cậu ta.
Lộ Vũ An: "..."
Chiêu mỹ nhân kế này... cậu ta cũng chịu không nổi.
Nghĩ đến thái độ của Văn Dã với cô lúc ăn trưa, chắc hẳn cũng coi như là người một nhà rồi. Hơn nữa, chuyện này cũng không phải bí mật gì, ở khu bọn họ sống, hầu như ai cũng biết.
"Haiz, chuyện này thực ra nói ra thì dài lắm." Lộ Vũ An thở dài, rồi kể:
"Bố mẹ của Văn Dã trước đây đều là công nhân trong nhà máy ô tô ở đây. Nhưng khác với hầu hết những người nhờ cha mẹ mà vào làm, họ đều là sinh viên đại học có học vấn, được phân công về nhà máy."
Trước đây, Lâm Diểu đã nghe qua một chút về chuyện của bố mẹ Văn Dã từ Triệu Mỹ Oanh. Nhưng lần này, từ miệng bạn bè của anh, cô lại biết được chi tiết hơn.
Năm Văn Dã lên mười tuổi, nhà máy có hai suất đi đào tạo ở nước ngoài, được cấp cho bố mẹ anh.
Mẹ anh lo lắng anh còn nhỏ, cần có người ở bên chăm sóc nên đã từ bỏ cơ hội.
Suất mà bà từ bỏ ấy, rơi vào tay một nữ công nhân ly hôn, và người phụ nữ này cùng bố Văn Dã ra nước ngoài.
Ba năm sau, đúng lúc lẽ ra bố anh phải quay về, nhưng thay vì vậy, chỉ có một cuộc điện thoại đường dài được gọi đến.
Do xa nhà quá lâu, bố Văn Dã đã nảy sinh tình cảm với nữ công nhân kia, rồi muốn ly hôn với mẹ anh.
Mẹ của Văn Dã không chịu nổi cú sốc, hoàn toàn suy sụp. Nhà máy đã làm thủ tục nghỉ hưu sớm vì lý do sức khỏe cho bà.
Bà ngày ngày giam mình trong phòng, khóc cạn nước mắt, và thường xuyên trút hết oán hận lên Văn Dã, cho rằng mọi chuyện đều là do anh gây ra.
⸻
Sáng ngày thứ hai của kỳ thi vào cấp ba, sau khi làm xong bài thi Toán, Văn Dã trở về nhà.
Khi đẩy cửa bước vào, anh nhìn thấy dòng máu đỏ tươi từ phòng tắm chảy ra.
Mẹ anh đã tự sát bằng cách cắt cổ tay.
Buổi chiều tại đại hội thể thao, Lâm Diểu và Tạ An Kỳ không đăng ký tham gia nội dung nào, nên hai người chỉ lang thang khắp nơi một lúc, rồi đi mua một túi thạch, tìm một bậc thềm ngồi xuống vừa ăn vừa trò chuyện.
Bên trong sân vận động, các môn thi đấu vẫn đang diễn ra sôi nổi.
Bên ngoài hàng rào ngăn cách với sân bóng rổ, là những sinh viên đại học vừa tan học, tốp năm tốp ba vừa đi vừa cười nói vui vẻ.
Cách đó không xa, một nhóm thành viên câu lạc bộ trượt ván, cả nam lẫn nữ, lướt ván qua đầy phong cách và ngầu lòi.
Tạ An Kỳ vừa bóc lớp nilon bọc trên miếng thạch, vừa ngưỡng mộ nói:
"Giáo viên lúc nào cũng bảo là lên đại học thì sẽ thoải mái hơn. Có vẻ đúng thật đấy! Anh cũng muốn nhanh nhanh lên đại học như họ quá!"
Cậu vừa ăn thạch vừa nói tiếp:
"Với thành tích của anh, chỉ cần thi đậu vào đại học F là đã mãn nguyện rồi. Còn em thì sao, Diểu Diểu? Thành tích em tốt như vậy, sau này muốn thi đại học ở Bình Thành, hay là thi ra tỉnh ngoài?"
Lâm Diểu cười lắc đầu:
"Em vẫn chưa nghĩ đến chuyện đó."
Học sinh cấp ba khi nói về đại học đều tràn đầy mong đợi và khát khao.
Lâm Diểu cũng không ngoại lệ.
Thế nhưng, trong sự mong chờ ấy, giờ đây lại xen lẫn thêm một nỗi bâng khuâng không tên.
Kỳ thi đại học đối với cô mà nói vẫn còn xa lắm.
Nhưng Văn Dã... chỉ còn hơn nửa năm nữa là đến kỳ thi đại học rồi.
Cô nhớ lại những gì Bành Nhất Phàm đã kể—ngày hôm đó trong kỳ thi vào cấp ba, Văn Dã đã bỏ thi môn cuối cùng.
Thế nhưng, dù điểm của môn này bị tính là 0, tổng điểm của anh vẫn đủ để vượt qua mức điểm chuẩn vào trường cấp ba hệ phổ thông.
Chỉ là, với số điểm đó, anh chỉ có thể vào Trường Tam Trung, một trường có chất lượng không tốt.
Nhưng nếu theo đúng như thành tích ban đầu của anh, và tiếp tục giữ vững phong độ trong ba năm cấp ba, anh hoàn toàn có cơ hội đỗ vào hai trường đại học hàng đầu cả nước.
Sau này, bố anh quay về để tham dự tang lễ.
Ông ta muốn đưa anh đi, nhưng anh từ chối, trực tiếp cắt đứt quan hệ cha con.
Ngay cả tiền trợ cấp sinh hoạt phí mà ông ta đưa, anh cũng không nhận một xu.
Nhưng khi đó, anh chỉ mới mười sáu tuổi, trong túi không một đồng nào, nhiều nơi còn không nhận người nhỏ tuổi như anh vào làm thêm.
Cuối cùng, nhờ vào nền tảng vẽ tranh từ nhỏ, anh tìm được một công việc bán thời gian tại tiệm xăm, giúp lâm mô* bố cục.
(*Lâm mô là một phương pháp học tập thư họa truyền thống của Trung Quốc và những quốc gia chịu ảnh hưởng của nền hội họa này như Nhật Bản và Hàn Quốc. Lâm - Mô thực chất là tên gọi của hai phương pháp sao chép. "Lâm" nghĩa là đặt nguyên tác ở bên cạnh để chép theo, "Mô" nghĩa là đặt một tờ giấy mỏng không thấm nước lên nguyên tác để tô theo.)
Dần dần, anh cũng học được kỹ thuật xăm hình, rồi tự thuê một cửa tiệm nhỏ để mở tiệm riêng.
Nhưng con người chỉ có từng đó thời gian trong một ngày—lo kiếm sống thì không thể lo học hành, vì vậy thành tích của anh tuột dốc không phanh, khiến cuộc đời anh cũng rẽ sang một hướng khác hoàn toàn.
Đến năm giờ chiều, đại hội thể thao kết thúc.
Lâm Diểu trở về nhà, ăn tối xong rửa bát, rồi vào phòng làm bài tập.
Lúc hơn bảy giờ, đèn bàn đang sáng bỗng vụt tắt.
Đồng thời, từ tầng dưới vang lên giọng nói vui vẻ của Văn Lỗi:
"Oa! Cúp điện rồi! Vậy là con không cần làm bài tập toán nữa!"
Vì không có điện, Lâm Diểu cũng không thể làm bài tập.
Cô chỉ có thể dùng điện thoại, đeo tai nghe, rồi bật file nghe tiếng Anh để luyện nghe.
Thế nhưng, hơn nửa tiếng trôi qua, điện vẫn chưa có lại.
Văn Thiên Minh đã ra ngoài đánh bài.
Triệu Mỹ Oanh bị Văn Lỗi quấy rầy đến phát bực, cuối cùng dắt cậu bé ra công viên gần đó chơi.
Còn Văn Dã, vẫn chưa về nhà.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Lâm Diểu, xung quanh tối om.
Quan trọng hơn là pin điện thoại của cô cũng sắp cạn kiệt.
Cô đang định tranh thủ chút pin còn lại để soi đường đi rửa mặt, thì màn hình điện thoại sáng lên.
Tên của Văn Dã nhấp nháy trên màn hình.
Từ sau khi hai người trao đổi số điện thoại, đây là lần đầu tiên anh gọi cho cô.
Lâm Diểu tưởng có chuyện gì gấp, vội vàng bắt máy.
Chiều nay sau khi trở về tiệm, Văn Dã vẫn luôn bận rộn với một hình xăm lớn trên lưng khách.
Hình mẫu được thiết kế dựa trên Chúc Long* trong "Sơn Hải Kinh", đường nét cực kỳ phức tạp. Từ vẽ phác thảo đến đi kim, tổng cộng mất mười một, mười hai tiếng đồng hồ.
(*"Chúc Long" là quái thần mặt người, thân rắn, toàn thân màu đỏ trong truyện "Sơn Hải Kinh". Tương truyền khi vị thần nhắm mắt là đêm đen, mở mắt ra là ban ngày, hơi thở của vị thần quyết định mùa đông hay mùa hạ, khi "Chúc Long" khạc lửa sẽ chiếu sáng nơi u ám, tối tăm.)
Giờ anh mới vừa buông máy xăm xuống, tiện tay ra ngoài mua bát cơm rang lót dạ.
Trong lúc rảnh rang lướt điện thoại, anh thấy bài đăng của Bành Nhất Phàm, nói khu nhà bị mất điện.
Anh vốn định trực tiếp lướt qua, nhưng chợt nhớ ra gì đó, ngón tay khựng lại, ngay giây tiếp theo đã nhấn vào danh bạ gọi đi.
"Nhà bị cúp điện rồi à?"
Nghe thấy câu này, Lâm Diểu ngẩn ra, hơi bất ngờ vì anh cũng biết.
"... Đúng vậy."
"Chỗ đó toàn nhà cũ hai, ba chục năm tuổi, hệ thống dây điện xuống cấp hết rồi. Mất điện là chuyện như cơm bữa, có khi phải đến mai mới sửa xong."
Văn Dã nói như đã quá quen thuộc với chuyện này, tiếp tục dặn:
"Ngăn kéo đầu tiên ở bàn học trong phòng anh có một cái đèn pin, pin còn đầy, em lấy mà dùng."
"Nhưng mà..."
Lâm Diểu lưỡng lự, giọng nói nhỏ đi một chút:
"Anh không có nhà, em vào phòng anh rồi còn lục ngăn kéo, vậy không hay lắm đâu..."
Cô được dạy rất kỹ, không thể tùy tiện vào phòng người khác rồi tự ý động vào đồ của họ.
Văn Dã nghĩ lại, mấy tạp chí và đĩa linh tinh mà Bành Nhất Phàm từng nhờ giấu giùm, anh đã bắt cậu ta dọn đi sạch sẽ rồi.
"Không sao." Anh thờ ơ nói, "Phòng anh chẳng có gì khuất tất cả."
"Vậy thì tốt, cảm ơn anh nhé."
Lâm Diểu thở phào, giọng đầy biết ơn và nhẹ nhõm:
"Không có cái đèn pin này, trong nhà chỉ còn một mình em, lại tối om, chắc em sợ chết mất."
Văn Dã nhíu mày:
"Mấy người khác đâu?"
Lâm Diểu giải thích tình hình, anh nghe xong, không suy nghĩ nhiều mà bật thốt:
"Anh lập tức..."
Mới nói được nửa câu, bên kia điện thoại đã vang lên giọng cô gái nhỏ:
"Ơ?"
"...Em vừa nghe thấy tiếng mở cửa."
Vài giây sau, cô nói tiếp:
"Là mẹ với em trai em về rồi. Anh vừa nói gì cơ?"
"Không có gì."
"À đúng rồi."
Lâm Diểu chợt nhớ ra:
"Sáng nay giấy chứng nhận giải nhất chạy 3000m của anh, em lấy giúp anh rồi. Cả phần thưởng nữa, là một xấp vở trắng."
Văn Dã thờ ơ:
"Anh không cần vở, em lấy mà dùng, tiện ghi chép hay làm nháp gì đó."
Dù sao nếu không phải cô chủ nhiệm năm lần bảy lượt bắt ép, anh căn bản còn chẳng thèm đăng ký thi.
Văn Dã cúp máy, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Người khách ngồi trên ghế đẩu bên cạnh, vừa xúc một thìa cơm vừa ngẩng lên, ánh mắt đầy vẻ bát quái:
"Ai đấy? Bạn gái cậu à?"
"Không."
Văn Dã mím môi, giọng điệu thẳng thừng:
"Em gái trong nhà."
"Gạt quỷ chắc?"
Khách quen chẳng tin lấy một chữ, còn khẳng định chắc nịch:
"Tôi ngồi đây sáu tiếng ròng để cậu đi nét*, thấy cậu cười được cái nào chưa?"
(*Trong nghề xăm, 割線 (gēxiàn) có nghĩa là đi nét hoặc khắc nét. Đây là bước đầu tiên trong quá trình xăm, khi thợ sử dụng kim xăm để đi những đường nét chính, tạo khung cho hình xăm trước khi thực hiện các bước tiếp theo như tô bóng hay đánh màu.)
"Vậy mà lúc nãy gọi điện, cậu cứ cười suốt, giọng còn dịu dàng đến mức chính cậu cũng không nhận ra."
Hắn nhướng mày, ra chiều hiểu rõ:
"Cùng lắm thì là 'em gái mưa', đúng không?"
"Tôi đã nói rồi, chỉ là em gái."
Văn Dã mặt lạnh, giọng điệu không cho phép phản bác.
Vừa là nói với người khác, cũng là nhắc nhở chính mình.
Lâm Diểu nhìn điện thoại còn 3% pin, soi đường vào phòng Văn Dã.
Cô mở ngăn kéo đầu tiên của bàn học, vừa cúi đầu đã thấy chiếc đèn pin đặt ngay ngắn bên trong.
Cô cầm lên, bật công tắc, một chùm ánh sáng trắng chiếu ra, rọi vào ngăn kéo đang mở.
Chính ánh sáng này giúp Lâm Diểu nhìn thấy một khung ảnh đặt trong đó.
Điện đèn pin đầy, ánh sáng chiếu rất rõ.
Lâm Diểu có thể thấy mồn một —
Bức ảnh trong khung đã từng bị xé nát, sau đó lại được người ta cẩn thận dùng keo dán lại.
Góc bên phải vẫn còn thiếu một mảnh nhỏ.
Trong ảnh, là một người phụ nữ cùng một cậu bé.
Khung cảnh dường như là một buổi lễ trao thưởng trong trường học.
Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng, còn cậu bé trông chỉ khoảng mười hai tuổi.
Cả hai cùng nhau giơ cao một tấm giấy khen.
Lâm Diểu nhận ra cậu thiếu niên trong bức ảnh chính là Văn Dã.
Ngũ quan không thay đổi quá nhiều, nhưng cảm giác toát ra lại hoàn toàn khác biệt.
Trong ảnh, cậu thiếu niên mặc đồng phục mùa hè gọn gàng sạch sẽ, đứng thẳng tắp như cây tùng.
Đôi mắt dài hẹp với đuôi mắt hơi nhếch lên, trong con ngươi đen láy không có chút u tối, mà ngược lại—
Như ngưng tụ ánh sáng, mang theo vẻ sắc sảo kiêu hãnh của một kẻ xuất chúng.
Như mặt trời mùa hạ, rực rỡ và chói chang.
Đây chính là Văn Dã trước kia.
Trước khi biến cố ập đến, cuốn phăng đi tất cả.
Ngực Lâm Diểu bỗng có cảm giác nặng trĩu, khó nói thành lời.
Cô mím môi, khẽ đặt tấm giấy khen vào lại trong ngăn kéo, đặt lên trên khung ảnh.