Cháy Bỏng - Khước Nha

Chương 17

Lâm Diểu vốn đã trông rất ngoan, mặc đồng phục chỉnh tề, nhìn qua là biết ngay một học sinh gương mẫu, không biết nói dối.

Lời khai của cô, cộng thêm video quay lại trên điện thoại, đã giúp cảnh sát xác nhận đám thanh niên trường nghề là kẻ gây chuyện.

Họ gọi phụ huynh đến bồi thường, còn mấy tên đó thì bị đưa đi tạm giam hành chính.

Bên trong đồn cảnh sát.

Một cảnh sát lớn tuổi nghiêm mặt, lên lớp Văn Dã và cả nhóm hơn mười phút:

"Các cậu cũng sai! Gặp chuyện như thế này, đáng lẽ phải làm như cô bé kia, lập tức báo cảnh sát! Có gì cứ để chúng tôi xử lý! Sao có thể cứ thế xắn tay áo lao vào được?"

"Nhìn lại mình trong gương xem! Mặt mũi bầm dập như thế, đẹp đẽ lắm chắc?!"

Nói đến đây, ánh mắt ông quét qua Văn Dã, câu tiếp theo đột nhiên nghẹn lại.

Cậu nhóc này mặt mũi lạnh tanh, không dính lấy một vết thương.

Nếu không tận mắt chứng kiến cảnh cậu đá bay tên nhuộm tóc vàng, ông còn chẳng tin thằng nhóc này vừa đánh nhau xong.

Mà công nhận, ra tay quá gọn gàng.

Sau này mà nộp đơn vào trường cảnh sát thì hợp lý phết.

"Thôi được rồi."

"Dù sao mấy đứa cũng là thấy chuyện bất bình mà ra tay giúp đỡ, tôi không gọi phụ huynh hay báo về trường nữa."

"Nhưng mỗi đứa phải viết bản kiểm điểm 500 chữ! Viết xong mới được về!"

"Tôi sẽ đứng đây giám sát, cấm lên mạng tìm bài mẫu!"

Nói xong, ông dọn ra hai bàn làm việc, phát cho mỗi đứa một cây bút và một tờ giấy có in logo đội cảnh sát.

Sau đó bưng cốc trà, vừa đi qua đi lại nhâm nhi, vừa đứng sau lưng canh chừng.

Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An chen nhau trên một cái bàn để viết kiểm điểm.

Hai người này là gương mặt quen thuộc đọc bản kiểm điểm dưới cột cờ mỗi sáng thứ hai.

Từ bé đến giờ, kiểm điểm bọn họ viết đủ để đóng thành nguyên một quyển sách.

Nhưng chưa một bài nào là do chính tay mình viết.

Hai người ngồi vắt óc nửa ngày mà chưa viết nổi hai dòng.

Quay sang nhìn đối phương, phát hiện ra tình hình cũng chẳng khá hơn.

Cả hai gãi đầu bứt tai, cố gắng đảo qua đảo lại một câu vừa viết để chắp vá cho đủ số chữ.

Ngay lúc đó, Văn Dã bất ngờ đứng dậy, đưa bản kiểm điểm đã viết kín một trang cho cảnh sát.

Viên cảnh sát lớn tuổi nhận lấy, liếc qua một cái.

Chữ viết rất đẹp, nét bút dứt khoát, mạnh mẽ, thể hiện sự hối lỗi sâu sắc.

Ông hài lòng gật đầu:

"Được rồi, cậu có thể về."

Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An hoàn toàn không ngờ anh lại viết nhanh như vậy.

Tự dưng cả hai cảm thấy áp lực.

"Cho tao mười lăm phút! Tao thề sẽ viết xong! Không để anh Dã phải đợi lâu!" Bành Nhất Phàm vội nói.

"Tao cũng thế!" Lộ Vũ An tiếp lời, tốc độ viết bỗng tăng vọt.

Văn Dã sắp xếp lại ghế, liếc qua mấy dòng chữ xiêu vẹo của hai thằng kia, rồi lạnh nhạt bảo:

"Không cần vội, cứ từ từ mà viết."

Hai đứa nghe thế mà xúc động muốn khóc.

Giữa đêm Giao thừa lạnh lẽo, vậy mà Văn Dã vẫn sẵn sàng kiên nhẫn ở lại đồn cảnh sát đợi bọn nó!

Tình anh em này, cảm động trời đất luôn ấy chứ!!!

Nhưng ngay khi xúc động vừa trào lên, thì lại nghe thấy giọng nói lười biếng của thiếu niên:

"Tao đi trước đây."

Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An: "..."

Văn Dã vừa bấm số trên điện thoại, vừa sải bước ra khỏi đồn cảnh sát.

Ngay lúc đó, chuông điện thoại chợt vang lên ngay bên tai anh.

Anh lập tức quay đầu, đồng tử co rút lại.

Nửa tiếng trước, sau khi ghi xong lời khai, cô gái nhỏ đã rời khỏi đồn cảnh sát.

Lúc này, cô đang ngồi trên ghế ngay trước cửa.

Dưới ánh đèn đường vàng vọt, bóng lưng cô nhỏ bé, co ro trong cái lạnh.

Nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, cô liền lấy điện thoại ra từ chiếc cặp sách đặt trên đùi.

Chưa kịp bấm nhận, trước mắt bỗng tối sầm, cô ngẩng đầu lên.

Ngay lúc đó, đôi mắt đen láy của Văn Dã đập thẳng vào tầm mắt cô.

Khoảng cách gần như vậy, anh nhìn thấy rõ tập bài tập đặt trên đầu gối cô, thấy cả đôi bàn tay và gương mặt đỏ ửng vì lạnh.

Nhiệt độ gần chạm mức không độ, gió lạnh thổi vù vù, cô lại ngồi đây hơn nửa tiếng.

Không bị đông cứng mới lạ đấy!

Giọng anh khàn khàn, cất lên sau một thoáng im lặng:

"Sao em còn chưa về?"

Cô gái nhỏ ngước mặt nhìn anh, đôi mắt trong veo bị gió thổi lâu đến mức phủ một lớp sương mỏng, khiến người ta vừa mềm lòng lại vừa nhói tim.

"Em thấy cảnh sát giữ các anh lại, có chút lo lắng. Không biết cuối cùng họ có xử phạt gì không?"

Cổ họng Văn Dã nghẹn lại, mất vài giây mới tìm lại được giọng mình:

"Không có gì, chỉ bắt viết kiểm điểm thôi."

"Vậy thì tốt rồi!"

Cô thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt long lanh ánh lên niềm vui, phản chiếu ánh đèn đường, còn sáng hơn cả dải ngân hà.

Cô cất tập bài tập vào cặp, vừa kéo khóa lại, một bàn tay xương khớp rõ ràng đã vươn tới trước.

Văn Dã xách cặp sách lên, thuận miệng hỏi:

"Tối nay muốn ăn gì? Anh mời."

Anh đi về phía bên phải của cô, đứng chắn gió thổi tới từ hướng đó.

"Em ăn gì cũng được."

"Xem gần đây có tiệm sủi cảo hoặc quán mì không nhé."

Cô chợt nhớ ra gì đó, quay sang hỏi:

"À đúng rồi, còn hai người bạn của anh thì sao? Sao họ vẫn chưa ra?"

Văn Dã lười biếng đáp:

"Bọn họ còn chưa viết xong kiểm điểm, viết xong mới được về."

Bên đường có một quán miến xào, tấm biển hiệu nhỏ đã bị gió mưa bào mòn qua năm tháng, trông cũ kỹ, bạc màu.

Bên trong cũng chật hẹp, đơn sơ, chỉ có vài bộ bàn ghế nhựa đơn giản, ngay cả bếp gas cũng đặt bên ngoài.

Ông chủ đang đảo chảo, lửa lớn bùng lên, hơi nóng cuồn cuộn bốc lên giữa màn đêm, hương thơm lan tỏa khắp nơi.

"Hay là ăn ở đây đi?"

Lâm Diểu đề nghị, bụng cô đã hơi đói rồi.

Văn Dã nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nhưng không đồng ý, chỉ dắt cô đi tiếp về phía trước.

Cuối cùng, họ bước vào một tiệm Pizza Hut.

Thời điểm này, thu nhập bình quân đầu người chỉ khoảng hơn hai ngàn một tháng, Pizza Hut được xem là loại hình tiêu dùng cao cấp.

Bình thường không có nhiều khách, nhưng hôm nay là đêm giao thừa, qua lớp kính cũng thấy bên trong đông kín chỗ.

Hầu hết là các gia đình ba người, ngoài ra còn có nhiều cặp đôi.

Đi vào trong, bản nhạc vui tươi vang lên, khắp nơi đều là những gương mặt rạng rỡ, hân hoan.

Văn Dã trước tiên hỏi cô muốn ăn gì.

Lâm Diểu không muốn anh tốn kém, chỉ gọi một phần mì Ý.

Nhưng anh không nghe theo, trực tiếp gọi món:

"Mì Ý và cơm hải sản mỗi thứ một phần, một phần pizza Orléans, thêm một phần tôm phượng hoàng sốt vani, mực chiên giòn, cánh gà nướng..."

Lâm Diểu hết kéo ống tay áo anh lại rồi lại liên tục thì thầm nhắc nhở:

"Đủ rồi, đủ rồi mà!"

Văn Dã vẫn thản nhiên gọi thêm hai ly nước cam, nghĩ ngợi hai giây, lại gọi thêm một phần tiramisu.

Con gái chắc chắn thích đồ ngọt.

Quán quá đông, không tìm được bàn trống, cả hai chỉ có thể ngồi chung bàn với người khác, cạnh nhau trên cùng một dãy ghế.

Lâm Diểu nhìn bàn ăn bày đầy món, nhíu mày ghét bỏ sự lãng phí của anh:

"Em vừa nói đủ rồi mà anh không nghe, gọi nhiều thế này, hai đứa mình ăn sao hết?"

Văn Dã nhìn cô, trong mắt vô thức mang theo ý cười:

"Vậy thì em ăn nhiều chút đi, cũng nên có da có thịt một tí, gầy thế này, gió to chút là bay mất đấy."

"Làm gì mà cường điệu thế chứ."

Lâm Diểu liếc anh một cái đầy trách móc.

Trước đây, lúc còn ở nhà cũ, Pizza Hut không phải thứ gì xa lạ với cô.

Cuối tuần nào bố mẹ cũng đưa cô và Nguyên Nguyên đến ăn.

Nhưng từ khi chuyển đến đây, cô chưa từng quay lại lần nào.

Tuy trong tay vẫn còn một khoản tiền nhỏ, nhưng cô để dành làm sinh hoạt phí, đôi khi trường học cần đóng tài liệu gì cũng phải dùng đến.

Thế nên cô có thói quen tiết kiệm chi tiêu.

Bình thường ở nhà, có gì ngon, Triệu Mỹ Oanh đều ưu tiên cho Văn Lỗi trước.

Có lần làm sườn xào chua ngọt, cô chỉ ăn được vài miếng đã bị nói "Không biết nhường em trai gì cả", thành ra mỗi bữa cơm cô luôn phải chú ý, không dám gắp nhiều.

Vậy nên bữa ăn hôm nay đối với cô mà nói rất đặc biệt.

Cô cũng không muốn lãng phí, thế là ăn nhiều hơn bình thường, ăn hết mì Ý, lại ăn tiếp món tráng miệng và một số món vặt.

Mãi đến khi cô không ăn nổi nữa, Văn Dã mới bắt đầu giải quyết phần còn lại.

Lâm Diểu cầm cốc nước cam, từng ngụm từng ngụm nhỏ chậm rãi hút, thì mơ hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên từ trong cặp sách.

Cô lấy điện thoại ra xem, màn hình sáng lên, phần ghi chú cuộc gọi đến khiến cô ngẩn người mấy giây.

Là Chu Đồng Hâm gọi.

Chu Đồng Hâm là người bạn thân nhất của Lâm Diểu ở trường cấp ba cũ, hai người quen nhau từ kỳ huấn luyện quân sự, suốt năm lớp 10 làm gì cũng không rời nhau nửa bước.

Nhưng từ kỳ nghỉ hè năm nay, Chu Đồng Hâm bỗng trở nên lạnh nhạt với cô.

Tin nhắn trả lời rất lâu mới hồi đáp, hẹn đi chơi cũng không đồng ý.

Đến khi vào lớp 11, cô ấy bắt đầu chơi với nhóm nữ sinh khác, cùng ăn cơm, đi vệ sinh, làm gì cũng đi với nhau.

Không rõ vì sao, Lâm Diểu bị gạt ra khỏi vòng bạn bè, ngày càng xa cách.

Rồi đến khi cô chuyển nhà, chuyển trường, hai người hoàn toàn mất liên lạc.

Bây giờ, Chu Đồng Hâm hẳn là đang ở buổi họp lớp do Trần Thụ Dư tổ chức.

Lâm Diểu không biết tại sao cô ấy lại gọi cho mình, nhưng vẫn bắt máy.

Xung quanh quá ồn, cô nghe không rõ, đành bật loa ngoài, đưa lại lên tai:

"Cậu tìm tớ có chuyện gì à?"

"Tớ vừa nghe Trần Thụ Dư nói, hôm nay cậu ấy tỏ tình với cậu nhưng bị từ chối rồi. Giờ cậu ấy đang ngồi trong phòng riêng, uống hết ly bia này đến ly khác, trông chán chường, thất vọng lắm."

Đầu dây bên kia, Chu Đồng Hâm nói thẳng vào vấn đề.

Lâm Diểu khẽ sững người, còn chưa kịp đáp lại, Chu Đồng Hâm đã tiếp tục:

"Cậu còn nhớ không? Trước đây tớ từng kể với cậu, từ cấp hai tớ đã thích một người, người đó chính là cậu ấy."

"Trước khi Trần Thụ Dư đi du học, tớ đã hẹn cậu ấy ra ngoài một lần. Nói là tạm biệt, nhưng thực ra là muốn tỏ tình. Cậu ấy đồng ý rồi, tớ vui đến phát điên. Nhưng lúc gặp nhau, cậu ấy chỉ toàn hỏi về cậu, lúc đó tớ mới biết người cậu ấy thích là cậu."

Bên kia truyền đến tiếng hít mũi khe khẽ, sau đó giọng Chu Đồng Hâm mang theo sự chua chát:

"Cậu có biết tại sao tớ không chơi với cậu nữa không? Vì tớ không muốn làm nền cho cậu nữa."

"Cậu học giỏi, xinh đẹp, lại biết nhảy múa, đi đến đâu cũng là tâm điểm. Còn tớ đứng cạnh cậu thì mãi mãi chỉ là cái bóng, chẳng ai chú ý đến tớ cả. Tớ phát ngán với cảm giác đó rồi."

Giọng cô ta chuyển thành mỉa mai:

"Nghe nói cha mẹ nuôi của cậu phá sản rồi, cậu bị gửi về mẹ ruột, còn phải chuyển đến Tam Trung – cái trường rách nát đó. Xem ra, không phải ai cũng được số phận ưu ái mãi đâu..."

Điện thoại trong tay bất ngờ bị người bên cạnh lấy đi.

Lâm Diểu ngước mắt nhìn, thấy khuôn mặt Văn Dã lạnh băng, anh dứt khoát tắt cuộc gọi.

"Nghe con nhỏ ngu ngốc đó lảm nhảm làm gì?"

Hai người ngồi rất gần, lại bật loa ngoài, nên Văn Dã nghe rõ từng câu từng chữ.

Ánh mắt đen nhánh của Văn Dã nhìn cô, khuôn mặt căng cứng ban nãy cũng dịu đi đôi chút. Giọng điệu vừa rồi còn lạnh lùng cứng rắn, giờ lại mang theo chút nghiêm túc và chân thành:

"Giỏi giang đâu phải lỗi của em, được người ta thích lại càng không phải. Em không cần phải cảm thấy áy náy chỉ vì từ chối ai đó, đây vốn dĩ là quyền tự do của em."

"Chứ nếu ai thích em, em cũng cảm thấy có lỗi, vậy với số người thích em nhiều như cá vượt sông, em định sống cả đời trong cảm giác tội lỗi à?"

Lâm Diểu bị anh nói đến mức mặt nóng lên. Cái gì mà nhiều như cá vượt sông chứ, làm gì có chuyện đó!

Văn Dã trả lại điện thoại cho cô, đồng thời thuận tay nhấc lấy chiếc cặp của cô, giọng điệu vô cùng tự nhiên:

"Đi thôi, kéo khóa áo lên, bên ngoài lạnh lắm."

"Ồ." Lâm Diểu ngoan ngoãn làm theo.

Ra khỏi cửa hàng, gió lạnh quét qua, cô co rụt người lại, cúi đầu bước nhanh, hai tay giấu trong túi áo.

Mặc dù đã được Văn Dã an ủi, nhưng nỗi buồn âm ỉ trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tan đi. Cô cứ thế cắm cúi bước đi, mãi đến khi nghe thấy giọng nói phía sau, mới chậm lại.

Quay đầu lại, cô thấy Văn Dã tụt lại phía sau vài bước, tay cầm điện thoại sáng màn hình.

Văn Dã vừa đi về phía cô, vừa nói:

"Ban nãy Bành Nhất Phàm nhắn tin, nói có một phòng trốn thoát khỏi mật thất mới mở, rất đáng để thử. Bên bờ sông lúc hơn mười một giờ còn có trình diễn pháo hoa, hỏi anh có muốn ra ngoài chơi không."

Anh bước đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, hỏi thẳng:

"Em có muốn đi cùng không?" 

Bình Luận (0)
Comment