Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An lần đầu viết kiểm điểm không đủ sâu sắc, bị bắt viết lại. Mãi đến hơn bảy giờ tối, hai người mới rời khỏi đồn cảnh sát.
Cả hai đói đến mức ngực dán vào lưng, mắt hoa lên, bèn vào quán miến xào mà Lâm Diểu và Văn Dã vừa đi qua để ăn.
Gió lạnh rít qua khe cửa, quán ăn nhỏ xíu lúc này chỉ có hai người bọn họ ngồi, trông càng thêm phần tiêu điều, lạnh lẽo.
"Lần này anh Dã thật sự chẳng có nghĩa khí gì cả, cứ thế bỏ mặc bọn mình mà đi luôn." Bành Nhất Phàm đang tức tối lẩm bẩm thì điện thoại trên bàn đột nhiên kêu ting ting, có tin nhắn mới gửi đến.
Văn Dã: 【Đêm giao thừa có muốn ra ngoài chơi không, tao mời.】
Lộ Vũ An ghé đầu qua nhìn, cả hai cùng lúc thấy tin nhắn, sự bất mãn vừa nhen nhóm lập tức tiêu tan sạch sẽ. Hu hu hu, anh Dã vẫn nhớ đến bọn họ!
Bọn họ thường chỉ đi quán bi-a hoặc tiệm net để chơi, không có nơi nào khác. Nhưng ngay sau đó, tin nhắn mới của Văn Dã lại tới:
Văn Dã: 【Không đi net hay bi-a, nghĩ xem gần đây còn chỗ nào hay ho không.】
Văn Dã: 【Phải phù hợp để con gái cũng chơi được.】
"Cái này bọn mình biết gì đâu?" Lộ Vũ An vò đầu bứt tóc, khó xử nói.
Bành Nhất Phàm cũng nghĩ nát óc, bỗng nhiên mắt sáng lên:
"Để tao hỏi Bành Tư Gia, chắc chắn con bé biết!"
⸻
Văn Dã và Lâm Diểu bắt taxi đến đường Tân Giang, điểm đến đầu tiên là phòng mật thất mà Bành Nhất Phàm đề xuất, nằm trên tầng năm của một trung tâm thương mại.
Lần đầu tiên đưa con gái đi chơi, ngoài công viên giải trí, Văn Dã thật sự không biết con gái thích gì. Nhưng công viên lại quá xa, chạy qua đó thì không kịp.
Năm nay, trò thoát khỏi mật thất mới bắt đầu phổ biến. Đến nơi, vừa nhìn qua, khu vực chờ bên ngoài đã gần kín chỗ, toàn là giới trẻ, rất nhiều nữ sinh.
Văn Dã và Lâm Diểu ngồi sát nhau trên sô pha, cùng xem tờ rơi quảng cáo do nhân viên phát. Cô khá hứng thú với trò chơi này, lúc nhỏ học môn Tin học, cô thường chơi trò trốn thoát khỏi mật thất trên trang 4399.
Nhưng phiên bản thực tế lại có nhiều yếu tố kinh dị, chỉ nhìn hình minh họa thôi đã thấy rợn người.
Chẳng bao lâu, Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An cũng đến, đi cùng họ là một nữ sinh mặc đồng phục JK, trông vô cùng tinh nghịch.
Bành Nhất Phàm thấy Lâm Diểu cũng không ngạc nhiên, ngoài cô ra, cậu ta thật sự không nghĩ ra Văn Dã sẽ đi chơi với cô gái nào khác.
"Bành Tư Gia nghe nói bọn em đi chơi phòng mật thất, cứ nằng nặc đòi theo." Cậu ta giải thích, rồi giới thiệu với Lâm Diểu:
"Đây là Bành Tư Gia, em họ anh, cũng học Tam Trung, lớp 10."
Văn Dã cũng quen Bành Tư Gia, nên không để tâm lắm, ngược lại thấy có thêm một cô gái, Lâm Diểu có thể sẽ thoải mái hơn một chút.
Lâm Diểu mỉm cười chào: "Chào em, chị là Lâm Diểu."
"Em biết chị!"
Bành Tư Gia mỉm cười hào phóng:
"Chị rất nổi tiếng ở Tam Trung đấy, vừa xinh đẹp, học lại giỏi, thật sự quá đỉnh luôn!"
Hai cô gái trò chuyện rôm rả, dĩ nhiên không dính dáng gì đến học tập. Điểm này, Bành Tư Gia và anh họ cô đúng là giống nhau, cứ nhìn sách là buồn ngủ. Cô hào hứng chia sẻ với Lâm Diểu những bức ảnh chụp trong các buổi triển lãm anime mà mình đã tham gia.
"Lần sau em rủ chị đi nhé! Chị gầy như vậy, lại có nét đẹp trong sáng, tóc dài đen thẳng, mặc áo bóng rổ cosplay Akagi Haruko chắc chắn hợp lắm luôn!"
Lâm Diểu nhìn ảnh, cảm thấy hứng thú, cười gật đầu: "Được đó!"
Hai chàng trai ngồi bên cạnh, Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An, vô thức tưởng tượng cảnh Lâm Diểu mặc áo bóng rổ không tay và quần short, để lộ đôi chân trắng nõn, thon dài thẳng tắp.
Cái này còn hấp dẫn hơn cả hoạt náo viên bóng rổ, làm gì có thằng con trai nào chịu nổi chứ?!
Cả hai lặng lẽ kích động, nhịn không được quay sang nhìn cô.
Tầm mắt bị ngăn lại giữa không trung.
Văn Dã quay mặt qua, đôi lông mày nhíu chặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thấu tất cả, giọng trầm trầm vang lên:
"Thu lại mấy cái suy nghĩ bậy bạ của tụi bây đi."
"..."
Lại chờ thêm nửa tiếng nữa, nhân viên bước ra thông báo:
"Hiện tại có một phòng mật thất không có yếu tố kinh dị vừa trống, có ai muốn vào không?"
Bành Tư Gia nhát gan, chỉ muốn chơi phòng này.
Bành Nhất Phàm phản đối ngay lập tức:
"Phòng mật thất thì phải chơi loại có yếu tố kinh dị mới k.ích th.ích chứ! Cái này dành cho con nít tám tuổi mà!"
"Phòng có yếu tố kinh dị chỉ hợp cho mấy cặp đôi đang trong giai đoạn mập mờ thôi!" Bành Tư Gia hếch cằm, lý lẽ đầy thuyết phục. "Vừa vào là nắm tay nhau, gặp chỗ đáng sợ thì ôm luôn. Anh có đối tượng mập mờ nào đâu mà chơi?"
Cô nói xong, chớp mắt nhìn sang Lâm Diểu:
"Diểu Diểu, chị cũng muốn chơi phòng không có yếu tố kinh dị đúng không?"
Lâm Diểu nhớ đến mấy hình ảnh âm u, rùng rợn trên tờ quảng cáo vừa xem, lập tức gật đầu tán thành.
Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An thì kiên quyết chọn phòng kinh dị. Tỉ số 2-2.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Văn Dã.
Hai chàng trai tự tin nghĩ rằng phần thắng chắc chắn thuộc về phe mình. Dù gì đi nữa, lòng gan dạ của Văn Dã trong nhóm là điều không phải bàn cãi.
Ai ngờ chưa đến một giây sau, cả hai đã bị vả mặt mạnh mẽ.
Chỉ nghe thấy giọng nói lười biếng, kéo dài nhàn nhạt của Văn Dã:
"Chơi phòng không có yếu tố kinh dị đi, tao sợ quá lại nằm mơ thấy ác mộng."
"..."
Bên trong, hai người đang gào thét trong lòng:
Cái quái gì thế này? Một người hồi sáu tuổi xem "Sơn Thôn Lão Thi" mà mặt không đổi sắc lại nói sợ ác mộng?
Văn Dã đi thanh toán tiền. Anh vốn không quan trọng chơi gì, chủ yếu là thấy tâm trạng Lâm Diểu không tốt nên muốn dẫn cô ra ngoài xả hơi.
Bây giờ thấy ánh mắt cô lấp lánh đầy mong chờ, khóe môi anh khẽ nhếch lên mà không ai nhận ra.
Năm người được một nhân viên hóa trang thành giáo viên, tay cầm cây thước chỉ huy, dẫn vào trong một căn phòng.
Chủ đề của căn phòng mật thất này là "Trường Học Uy Long". Vì không có yếu tố kinh dị, toàn bộ không gian bên trong được bố trí y hệt một lớp học bình thường.
Có khoảng mười mấy chiếc bàn ghế, phía trước là bục giảng và bảng đen.
Nhân viên phụ trách hóa thân thành giáo viên. Anh ta đẩy gọng kính đen trên sống mũi, nghiêm mặt nói:
"Tiết học này, các em chép bài Xích Bích Phú trên bảng năm lần. Chép cẩn thận, hiểu nội dung. Để tránh trường hợp trốn tiết, tôi sẽ khóa cửa lớp lại."
Dứt lời, "giáo viên" kia đi ra ngoài từ cửa chính và cẩn thận khóa lại bằng một chiếc ổ khóa nhỏ.
Ở cuối phòng còn một cánh cửa khác, nhưng khi cả nhóm thử mở thì phát hiện đó là khóa mật mã.
Bành Nhất Phàm chống cằm, ra vẻ phân tích nghiêm túc:
"Tôi đoán chúng ta phải tìm những manh mối liên quan đến dãy số."
Bành Tư Gia lập tức phá đám:
"Em thấy chỉ cần có mắt, nhìn vào cái ổ khóa này cũng đưa ra được kết luận như thế."
Bành Nhất Phàm: "..."
Rõ ràng cùng huyết thống, vì sao anh em nhà này lại không thể hòa thuận được như Văn Dã và Lâm Diểu?
Mọi người chia nhau lục soát:
Bục giảng, hộp phấn, ngăn bàn, thùng rác... không bỏ sót bất cứ nơi nào.
Có một số manh mối cần phải giải toán mới có thể tìm ra đáp án, chẳng hạn như bài toán kinh điển gà-thỏ-chung-lồng*.
(*Vừa gà vừa thỏ nhốt chung vào một cái chuồng, người ta đếm được có tất cả 36 cái chân và 13 cái đầu. Hỏi chuồng đó có bao nhiêu con gà và bao nhiêu con thỏ?)
Cuối cùng, sau nửa tiếng đào bới và suy luận, cả nhóm gom được năm con số.
9, 1, 6, 7, 5.
Giờ chỉ còn vấn đề quan trọng nhất:
Sắp xếp chúng theo thứ tự nào để mở khóa?
Lâm Diểu nhanh chóng tính nhẩm trong đầu:
"Năm chữ số, tổng cộng có 120 cách sắp xếp."
Bành Nhất Phàm lạc quan nói:
"Không sao, cứ thử từng cái một, kiểu gì cũng ra."
Sau đó, cậu ta và Lộ Vũ An bắt đầu nhập từng dãy số vào khóa mật mã:
91675, 91657, 91576...
Khi thử đến tổ hợp thứ hai mươi, cả hai hoàn toàn rối loạn.
Bành Nhất Phàm gãi đầu:
"Dãy 96751 tụi mình thử chưa nhỉ?"
Bành Tư Gia không nhịn được châm chọc:
"Thử từng cái như thế này thì đến bao giờ mới mở được? Còn mười phút nữa là hết giờ rồi đó."
Bành Nhất Phàm:
"Giỏi thì em làm đi."
Bành Tư Gia: "..." (Câm nín.)
Lâm Diểu cũng thấy rằng không thể mò mẫm từng tổ hợp một, ánh mắt cô quét khắp lớp học đã bị lục tung, cuối cùng dừng lại trên bảng đen.
Cô bỗng nhớ lại câu nói của nhân viên trước khi rời đi.
Văn Dã cũng đang nhìn bảng đen.
Sau vài giây, Lâm Diểu thử đoán, trong khi Văn Dã khẳng định chắc nịch:
"Gợi ý về thứ tự của các số nằm trong bài Xích Bích Phú trên bảng."
Ba người còn lại đồng loạt quay đầu nhìn bảng đen.
Nhìn một lúc vẫn không hiểu, lại quay sang nhìn hai người kia.
Lâm Diểu bắt đầu phân tích:
"Trước khi rời đi, nhân viên đã bảo chúng ta chép bài Xích Bích Phú và còn nói là phải hiểu nội dung. Đây có thể là gợi ý. Các cậu nhìn câu đầu tiên đi: Nhâm Tuất chi thu, thất nguyệt ký vọng (壬戌之秋,七月既望)— trong đó có con số 7 mà chúng ta tìm được."
"Tớ nhớ trên lớp ngữ văn, cô giáo có nói 'Ký Vọng' cũng là một ngày trong tháng, nhưng tớ không nhớ chính xác là ngày nào."
Bởi vì nội dung này không có trong đề thi, nên lúc nghe giảng, cô chỉ nghe lướt qua rồi quên mất.
"Chuyện này đơn giản, để tớ lật sách ngữ văn xem!" Lộ Vũ An nói, rồi vươn tay lấy cuốn sách trên bàn.
Lúc này, Văn Dã thản nhiên lên tiếng:
"Là ngày 16."
Mọi người sững sờ.
Lộ Vũ An lật đến trang có bài Xích Bích Phú, nhìn kỹ lại, quả nhiên đúng là ngày 16!
Cậu ta sửng sốt thán phục, trợn to mắt:
"Đệt! Anh Dã, sao anh biết vậy?!"
Văn Dã quét mắt nhìn qua mấy gương mặt ngơ ngác, dừng lại ở đôi mắt tròn xoe của Lâm Diểu, rồi giải thích với cô:
"Hồi học bài này, không ngủ gật nên nhớ luôn."
Bành Nhất Phàm tiếp tục thử nhập mật mã:
716, sau đó là 5 và 6.
Không đúng.
Cậu ta đảo ngược thứ tự của 5 và 6 rồi nhập lại.
"Tích!"
Cửa mở ra.
"Yeahhh! Thành công rồi!"
Bành Nhất Phàm kích động suýt nhảy cẫng lên, lập tức đập tay ăn mừng với Lộ Vũ An.
Mọi người phấn khởi bước ra, Lâm Diểu cũng tươi cười theo.
Nhưng trong lòng cô lại thoáng dâng lên cảm giác khó tả.
Chính xác hơn, đó là một chút tiếc nuối.
Xích Bích Phú là bài đã được học từ lớp 10. Đối với Văn Dã, đã gần hai năm trôi qua, anh chỉ nghe qua một lần, vậy mà vẫn nhớ rõ ràng, chính xác đến tận bây giờ.
Nếu như trước đây, không bị chuyện gia đình ảnh hưởng, có lẽ thành tích của anh chắc chắn sẽ rất xuất sắc.
Sau khi thuận lợi vượt ải, mỗi người đều nhận được một phần đồ ăn vặt làm phần thưởng.
Văn Dã không nói không rằng, tiện tay bỏ luôn phần của mình vào chiếc cặp đầy sách của cô gái nhỏ.
Khi vào thang máy xuống tầng, anh để ý thấy cô cụp mắt, nghe Bành Tư Gia nói chuyện, nhưng trên mặt lại lộ ra chút tâm trạng trầm xuống.
Rõ ràng lúc nãy chơi vui lắm mà, cũng thắng được trò chơi nữa, sao đột nhiên lại như thế này?
Văn Dã nhíu mày, nghĩ mãi cũng không ra lý do.
Ra khỏi trung tâm thương mại, cả nhóm đi về phía bờ sông, lát nữa sẽ có bắn pháo hoa.
Đã gần mười giờ, nhưng vì là đêm giao thừa, đường phố càng lúc càng náo nhiệt.
Ven đường là một hàng dài quầy hàng rong, bán quần áo, tất, kẹo hồ lô, rồi cả bánh hamburger trứng.
Đông khách nhất vẫn là sạp bán bong bóng bay.
Mấy quả bóng hình chú lợn hồng đáng yêu, bên trong còn có đèn màu lấp lánh, rất nhiều trẻ con đứng bên quầy nũng nịu đòi bố mẹ mua.
Văn Dã đi qua, chợt nghe thấy giọng Bành Tư Gia vang lên từ phía sau:
"Aaa, quả bóng này dễ thương quá!"
Anh theo bản năng quay lại nhìn thoáng qua.
Mấy con lợn mũi to, anh thật sự không thấy có gì đáng yêu cả.
Nhưng ngay sau đó, từ khóe mắt, anh lại thấy Lâm Diểu nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào đám bong bóng ấy.
Nhìn kiểu này... có vẻ là thích.
Thế là, Văn Dã đi đến quầy, hỏi giá xong, rút hai mươi lăm tệ, đưa cho người bán.
Lâm Diểu không khỏi ngạc nhiên, không nghĩ anh sẽ mua cái này.
Thiếu niên vươn tay, ngón tay thon dài giữ lấy sợi dây bóng bay, bước vài bước đến trước mặt cô, cúi đầu, hỏi:
"Muốn không?"
Mua cũng đã mua rồi, mà cô thật sự cũng thấy quả bóng rất dễ thương, thế nên liền gật đầu, đôi mắt to tròn cong cong lên, cười nói:
"Muốn, cảm ơn anh."
Văn Dã thấy cô cười, khóe môi cũng khẽ nhếch lên, đưa sợi dây trong tay cho cô.
Bành Tư Gia nhìn mà ghen tị vô cùng.
Cô ấy còn một lần nữa bị chấn động, đây có phải là tên đại ca cả trường Tam Trung đều không ai dám chọc, lúc nào cũng lạnh lùng, ngang tàng, không gần gũi với ai mà cô ấy biết không?
Cô ấy quay đầu, ánh mắt chờ mong nhìn về phía Bành Nhất Phàm, hiếm hoi ngọt ngào gọi một tiếng:
"Anh trai ơi, em cũng muốn bóng bay!"
Bành Nhất Phàm rùng mình, xua xua tay, nổi hết cả da gà:
"Cái này đúng là bán siêu lãi, hai mươi lăm tệ là anh có thể mua cả trăm quả bóng rồi!"
Bành Tư Gia tức đến lật trắng mắt, hậm hực:
"Anh keo kiệt chết đi được!"
Cô ấy quay ngoắt sang Lâm Diểu, mè nheo oán trách:
"Cùng là anh trai, mà sao khác nhau một trời một vực thế này! Văn Dã đối với chị tốt quá trời, còn Bành Nhất Phàm thì đúng là tên ngốc keo kiệt."
Lâm Diểu nhìn quả bóng hình chú heo nhỏ đang lơ lửng trong không trung, cũng cảm thấy Văn Dã quả thực đối xử với cô rất đặc biệt.
Giống như là yêu thương cô như em gái ruột, cho cô sự quan tâm ấm áp.
Cũng khiến cô, trong ngôi nhà xa lạ này, nơi mà cô cảm thấy lạc lõng và không thuộc về, bỗng nhiên bớt cô đơn và bất lực hơn.
Đi đến bờ sông, nơi đó cũng đông nghìn nghịt người, bọn họ phải đi sâu vào một đoạn, mới tìm được một chỗ tương đối vắng vẻ.
Màn pháo hoa vẫn chưa bắt đầu, trên cây treo đầy đèn lồng phát sáng, cành cây quấn chặt những chuỗi đèn lấp lánh, trông như cả cái cây đang phát sáng, đẹp vô cùng.
Bành Tư Gia trước tiên nhờ Bành Nhất Phàm chụp ảnh giúp, nhưng lại ghét bỏ rằng cậu ta chụp xấu quá, liền dứt khoát đưa điện thoại cho Lâm Diểu.
Bành Nhất Phàm vui vẻ thả lỏng, cùng Lộ Vũ An hứng khởi chạy qua quầy trò chơi gần đó, phấn khích gọi Văn Dã:
"Anh Dã, đi chung đi!"
Văn Dã hờ hững rụp mí mắt, một tay cầm bóng bay giúp Lâm Diểu, tay còn lại thì nghịch nghịch điện thoại, giọng uể oải:
"Lười đi."
Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An đi mất, Văn Dã nâng mắt lên, nhìn thấy cô gái nhỏ kiên nhẫn, dịu dàng đứng đó, chăm chú tìm góc đẹp để chụp ảnh giúp Bành Tư Gia.
Ánh mắt anh rơi xuống nơi nào đó trên mặt đất, hơi dừng lại một chút.
Những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhấn vào giao diện camera.
Một tấm ảnh im lặng xuất hiện trong điện thoại anh.
Hai cái bóng trên mặt đất, đứng kề sát nhau.
Anh và Lâm Diểu đứng gần, nên bóng in xuống cũng rất gần.
Coi như đây cũng là tấm ảnh chụp chung của bọn họ.