Cháy Bỏng - Khước Nha

Chương 4

Triệu Mỹ Oanh dẫn Văn Lỗi—đã được tắm rửa sạch sẽ và thay quần áo mới—xuống nhà. Trên mặt bà ta vẫn treo một vẻ giận dữ, đưa mắt nhìn xung quanh rồi hạ giọng hỏi Lâm Diểu anh đâu rồi.

Biết Văn Dã đã ra ngoài, Triệu Mỹ Oanh lại bắt đầu chửi rủa, nào là "không cha không mẹ", nào là "cặn bã vô lại", càng chửi càng khó nghe.

Lâm Diểu cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, không nói gì.

Vừa nãy anh bất ngờ nổi đóa làm cô cũng giật mình, nhưng điều cô không ngờ là sau đó anh lại tự tay dọn sạch đống bừa bộn dưới đất. Tính khí thì đúng là nóng nảy thật, nhưng có vẻ vẫn còn chút trách nhiệm.

Mãi đến chiều, Văn Thiên Minh mới trở về sau khi chơi bài. Ở trên phòng, Lâm Diểu vẫn có thể nghe thấy tiếng Triệu Mỹ Oanh tức tối mách lẻo, lải nhải suốt hơn mười phút.

Văn Thiên Minh thua tiền, tâm trạng vốn đã chẳng tốt đẹp gì, nghe riết cũng phát bực, bực bội bảo: "Bà mới biết tính khí nó ngày đầu chắc? Dù sao nó cũng ít khi ở nhà, sau này lúc nó có mặt thì bảo Tiểu Lỗi tránh nó ra là được chứ gì."

Thấy bà ta còn định nói gì nữa, Văn Thiên Minh đã lớn giọng át đi: "Năm đó ai xúi tôi chơi cổ phiếu hả? Tiền mất nhà tan, khiến tôi lớn từng này tuổi rồi mà còn phải nịnh cháu để có chỗ ở, bà quên rồi chắc?"

Trong phòng, tay Lâm Diểu đang lật sách bỗng khựng lại, sau đó bên dưới không còn tiếng động nào truyền lên nữa.

Cô cúi mắt nhìn những dòng chữ viết ngay ngắn bằng bút chì trên sách, chợt nhớ đến câu nói của Văn Dã trong bếp hôm qua—bảo Triệu Mỹ Oanh dọn ra khỏi nhà—trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an.

Nếu một ngày nào đó cô vô tình chọc giận anh, với tính khí như vậy, rất có thể anh cũng sẽ đuổi cô ra ngoài.

Hôm sau là Chủ nhật, Lâm Diểu phát hiện đúng như lời Văn Thiên Minh nói, Văn Dã thực sự rất ít khi ở nhà. Cả ngày cô chỉ vô tình chạm mặt anh một lần vào buổi sáng lúc anh ra ngoài, đến tối trước khi cô đi ngủ vẫn chưa thấy anh quay về.

Vì vậy, cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Cơ hội đụng mặt đã ít đi thì chắc cô cũng khó mà đắc tội với anh.

Thứ Hai, Lâm Diểu đến trường Tam Trung. Sáu giờ bốn mươi phút, cô ra khỏi nhà.

Tiết tự học buổi sáng ở Tam Trung bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi, từ nhà đi bộ đến trường cũng chỉ mất khoảng hai mươi phút.

Mùa hè sáng sớm, giờ này mặt trời đã nhô lên từ đường chân trời, bầu trời vương chút sắc hồng nhàn nhạt của ráng sớm. Trên cột điện dán đầy quảng cáo nhỏ, vài con chim sẻ đậu trên dây điện, ríu rít hót vang.

Cô đi ra khỏi con hẻm, đến một quán ăn sáng ven đường. Phía trước đã có không ít khách hàng, cô nắm chặt mấy đồng tiền lẻ trong lòng bàn tay, xếp vào hàng chờ.

Phía sau lại có mấy người đàn ông bước đến, một mùi dầu máy trộn lẫn với khói thuốc nồng nặc bao trùm lấy cô. Lâm Diểu quay đầu nhìn thoáng qua—vài người đàn ông trung niên, mặc đồng phục lao động màu xanh đậm, cổ tay áo bị sờn rách, trên người còn lấm lem mấy vết bẩn đen sì, có lẽ là dính dầu máy.

Cô lại quay đầu đi, không nói gì.

Mấy người đàn ông đó liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt lộ ra vẻ ngầm hiểu, rồi chẳng thèm xếp hàng cho tử tế, mà vây lấy cô thành một vòng.

Ai đó va vào cánh tay cô, cô muốn lách ra nhưng bị họ chặn lại như một bức tường người cao lớn.

Lâm Diểu da mặt mỏng, hơn nữa đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống này, không biết phải xử lý thế nào.

"Xin lỗi, làm phiền nhường đường một chút." Cô mím môi, nói với một trong số họ.

Người đó giả vờ như không nghe thấy, còn cười tủm tỉm cúi xuống sát cô, để lộ hàm răng ố vàng vì thuốc lá: "Cô em nói gì cơ? Anh nghe không rõ."

Lâm Diểu định lên giọng nói lớn hơn, nhưng người đàn ông kia bỗng nhiên bị vỗ vào vai.

Hắn quay đầu lại, chạm phải ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm của thiếu niên.

Văn Dã siết chặt quai hàm, đôi mắt đen dài hơi nheo lại, giọng điệu lạnh lùng nguy hiểm:

"Bảo mày cút, lần này nghe rõ chưa?"

Mấy gã đàn ông kia cùng đám người xung quanh sắc mặt đều trở nên khó coi. Nhưng sống ở đây gần nửa đời người, ai mà chưa từng nghe danh Văn Dã?

Chậc chậc, cái tính khí đó, nắm đấm đó, ngay cả cha ruột hắn cũng từng bị đánh cho gần chết cơ mà.

Mấy người lúng túng, không dám dây vào, vội vàng rời đi.

Văn Dã cúi đầu, ánh mắt lại rơi trên người Lâm Diểu. Dưới ánh nắng sớm nhàn nhạt, gương mặt cô trắng nõn không tì vết, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, sau lưng là chiếc cặp nhỏ bằng da bò màu đỏ.

Trên người là bộ váy xếp ly màu xanh nhạt, cổ áo trắng, trước ngực thêu một con gấu hoạt hình. Váy dài đến đầu gối, để lộ đôi chân trắng nõn thon gầy, xuống chút nữa là đôi tất trắng tinh và đôi giày da nhỏ đen bóng, không nhiễm chút bụi.

Nhìn thế nào cũng là dáng vẻ của kiểu tiểu thư giàu có, nên ngồi xe riêng đến một ngôi trường tư thục dành cho con nhà tài phiệt. Chứ không phải như bây giờ, lạc lõng giữa khu phố tồi tàn này, xung quanh toàn những kẻ vô lại tìm cách giở trò sàm sỡ.

Anh nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, bên trong mang theo chút ngây ngẩn, khó hiểu. Khóe môi bỗng nhếch lên một nụ cười đầy giễu cợt.

"Bị sàm sỡ rồi còn nói 'xin lỗi', cô đúng là được dạy dỗ tốt thật."

Nói xong, không chờ cô kịp phản ứng, anh đã sải bước đi vào tiệm, thản nhiên chọn một chỗ ngồi xuống.

Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An cũng chưa rõ tình hình ra sao, chỉ tùy tiện nói với ông chủ một câu: "Như cũ." Rồi cũng vào trong chờ đồ ăn.

Hai người vừa rồi nhìn thấy tất cả, rõ ràng là đám người mặt dày như Từ Đại Lực muốn nhân cơ hội giở trò. Nhưng thái độ của Văn Dã khi nói chuyện với cô gái đó lại có vẻ như đã quen biết từ trước.

Mà tính cách của Văn Dã thì khỏi phải bàn, đừng nói là người lạ khó mà tiếp cận, ngay cả con gái cũng chưa ai có thể đến gần anh.

"Anh Dã." Bành Nhất Phàm nhịn không được, tò mò hỏi: "Cô em xinh đẹp vừa rồi, anh quen à?"

Văn Dã khoanh tay, cơ thể ngả ra sau tựa vào tường. Cái ghế trong quán ăn thấp hơn so với chiều dài chân anh, khiến anh phải duỗi ra phía trước một cách miễn cưỡng.

"Con gái của Triệu Mỹ Oanh." Anh nhàn nhạt nói, trên mặt vẫn còn vương chút lạnh lùng.

Khu này hầu hết toàn người đã sống nhiều năm, tin tức chẳng bao giờ giấu nổi. Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An cũng từng nghe mẹ mình nhắc qua chuyện Triệu Mỹ Oanh đón đứa con gái từng bị gửi đi trở về.

Mà nghe đâu bà ta còn khoe khoang khắp nơi rằng nuôi lớn con bé chẳng tốn một xu, giờ lại còn được đền bù năm vạn tệ.

Nhưng không ai ngờ rằng con gái bà ta lại xinh đẹp đến vậy. Khí chất dịu dàng, ngoan ngoãn như một tiểu thư khuê các, chẳng có chút nào giống sự chanh chua, đanh đá của Triệu Mỹ Oanh.

Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An vẫn chưa hết ngạc nhiên, lại quay đầu nhìn về phía Lâm Diểu, lúc này vẫn đang đứng xếp hàng chờ đến lượt.

Khuôn mặt cô gái nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, đôi mắt sáng long lanh, hàng mi cong vút, dưới mắt còn có bọng mắt nhẹ khiến cô trông lúc nào cũng ngọt ngào ngoan ngoãn ngay cả khi không cười. Đối với đám con trai tuổi dậy thì tràn đầy hormone mà nói, đây đúng chuẩn là hình mẫu mối tình đầu trong mơ.

Bành Nhất Phàm hạ giọng, hưng phấn hỏi: "Mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng dù sao cũng sống chung một nhà, tính ra cũng coi như nửa cô em họ của anh Dã. Anh Dã, anh có thể giúp em xin số liên lạc của cô ấy không?"

Văn Dã mặt không cảm xúc, nghiêng đầu nhìn cậu ta một cái, ánh mắt giống như đang nói: Mày nghĩ có thể à? Mày bị ngu à?

Lộ Vũ An cười nhạo: "Đầu mày có vấn đề à? Anh Dã với Triệu Mỹ Oanh là quan hệ gì, mày nghĩ ảnh sẽ coi trọng con gái bà ta chắc? Còn đòi xin số liên lạc? Mày đừng có mơ nữa."

Bành Nhất Phàm nghĩ lại cũng thấy có lý, nhưng lại thấy lạ—đã không ưa, vậy sao vừa nãy còn chủ động ra mặt giúp cô ấy? Sợ cô ấy bị đám lưu manh này lợi dụng sao?

Chẳng lẽ chỉ đơn thuần là do chính nghĩa thôi à?

Lâm Diểu vẫn có chút ngạc nhiên khi sáng nay lại chạm mặt Văn Dã sớm như vậy. Hai ngày trước ở nhà, cô thấy anh toàn ngủ đến mười một, mười hai giờ trưa mới chậm rãi từ trên lầu đi xuống.

Hơn nữa, tuy lời anh nói khi nãy không mấy dễ nghe, nhưng hành động thì rõ ràng là đã giúp cô thật.

"Cô bé này, con muốn mua gì nào?"

Dòng suy nghĩ của Lâm Diểu bị cắt ngang. Cô đưa tờ năm tệ vẫn luôn nắm trong tay: "Một xửng bánh bao nhỏ, cảm ơn ạ."

Cô bưng xửng bánh tìm một chỗ trống ngồi xuống, cách bàn của Văn Dã và mấy người họ một khoảng.

Mấy cái bánh bao rất nhanh đã được ăn xong. Cô đeo cặp lên, dựa vào trí nhớ từ hôm qua đi một vòng, tìm đến trường Tam Trung.

Cổng trường không có giáo viên hay học sinh trực nhật. Cô không mặc đồng phục, lúc bước qua cổng có chút chần chừ. Trước đây, trường cấp ba cô học rất nghiêm, nhất định phải mặc đồng phục đầy đủ, trước ngực còn phải đeo bảng tên mới được vào.

Nhưng ở đây, bác bảo vệ ngồi trong phòng gác cổng, mải cúi đầu đọc báo, thậm chí chẳng buồn liếc ra ngoài lấy một cái, dĩ nhiên cũng chẳng ai cản cô.

Lên đến khu dãy lớp học, Lâm Diểu nhìn thấy mấy nữ sinh dựa vào lan can hành lang, cười nói rôm rả, đùa giỡn với nhau.

Tóc mái của mấy cô gái đó được cố định bằng lô cuốn. Trên mặc áo đồng phục ngắn tay, nhưng thay vì quần đồng phục, họ lại kết hợp với quần short bò ngắn đến tận bắp đùi. Mặt sau áo đồng phục trắng còn bị vẽ đầy những hình hoạt hình và chữ viết tắt bằng bút dạ quang nhiều màu sắc.

Lâm Diểu vô tình liếc nhìn một cái, mấy cô gái đó cũng lập tức ngừng cười đùa, đồng loạt quay sang nhìn cô. Ánh mắt có chút soi xét, không mấy thân thiện.

Nhưng chẳng mấy chốc, họ lại quay đi, tiếp tục cười nói ríu rít. Dù vậy, khóe mắt vẫn lén liếc theo bóng lưng cô rời đi.

Lâm Diểu tìm đến văn phòng tổ khối lớp 11. Theo lời hiệu trưởng, cô được xếp vào lớp tốt nhất của cả khối.

Chủ nhiệm lớp 11-1, thầy Vương Minh Vĩ, khoảng ngoài bốn mươi tuổi, dáng người hơi đậm, tóc có phần thưa thớt, khuôn mặt hiền lành. Thầy cầm theo một chiếc cốc nước cải chế từ hộp đào ngâm, kẹp thêm quyển sách giáo khoa Toán 11 vào nách, rồi cười hiền với Lâm Diểu: "Đi thôi, thầy dẫn em đến lớp 11-1."

Lúc đi lên cầu thang, thầy trò vừa đi vừa nói chuyện.

"Nghe nói trước đây em học ở Quốc Ngữ à? Trường đó là trường tư nổi tiếng đấy. Trường Tam Trung của chúng ta tuy có vẻ hơi cũ kỹ, nhỏ bé một chút, nhưng em đừng nản lòng. Trường mình cũng từng có thủ khoa cấp tỉnh đó!"

Lâm Diểu hơi ngạc nhiên, bước chân thoáng dừng lại.

Ngay sau đó, cô đã nghe thấy giọng điệu chắc nịch đầy tự hào của thầy chủ nhiệm:

"Em đừng có mà không tin! Chính là khóa tốt nghiệp năm 91 đó, em cứ tìm mấy tờ báo hai mươi mấy năm trước mà xem, đảm bảo có bài viết luôn!"

"..."

"Cho nên ấy mà, vàng thì ở đâu cũng sáng! Em đến trường chúng ta, chắc chắn sẽ là đối tượng được các thầy cô đặc biệt bồi dưỡng!"

Vương Minh Vĩ rót một bát "canh gà" đầy khí thế xong, dẫn Lâm Diểu đến cửa lớp 11-1. Chưa cần đẩy cửa vào, đã có thể cảm nhận được sự ồn ào náo nhiệt bên trong.

Thầy Vương bước vào trước, dẹp yên kỷ luật rồi vẫy tay gọi cô vào.

Lâm Diểu đứng lên bục giảng. Lớp học mới yên lặng được chưa đầy nửa phút đã lập tức bùng nổ.

"Đệch, chuyển đến một mỹ nữ này!"

Đám con trai phần lớn đều lộ vẻ phấn khích, thậm chí có người còn huýt sáo. Trong đám con gái, có hai người là mấy cô lúc nãy đứng ngoài hành lang. Họ khoanh tay, ngả người ra sau ghế, tư thái đầy vẻ không hoan nghênh, gương mặt vừa kiêu căng vừa ẩn hiện chút địch ý.

"Im lặng!"

Vương Minh Vĩ đập sách xuống bàn giáo viên. Ánh mắt thầy quét một vòng quanh lớp:

"Hầu Diệu Triết, em dời bàn ghế đến cạnh bục giảng đi. Lâm Diểu, em ngồi vào chỗ của bạn ấy."

Ai cũng biết chỗ bên cạnh bục giảng là vị trí đặc biệt. Cả lớp lập tức cười ồ lên.

Hầu Diệu Triết cũng la oai oái: "Đừng mà, thầy Vương!"

Tiếng cười càng to hơn.

Vương Minh Vĩ trừng mắt: "Em còn dám nói 'đừng' à? Các thầy cô bộ môn đều than phiền với tôi rằng em suốt ngày nói chuyện trong giờ, chọc ghẹo bạn trước bạn sau cười rần rần. Em giỏi thế sao không đi làm diễn viên hài đi?!"

"Giờ chào cờ sắp bắt đầu rồi, mau hành động nhanh lên!"

Không lâu sau, loa phát thanh vang lên giai điệu hào hùng.

Mọi người lần lượt rời lớp xếp hàng.

Lâm Diểu tự giác đứng cuối cùng, theo dòng người đến sân trường tập hợp.

Hiệu trưởng đang nghiêm túc phát biểu, phía dưới học sinh vẫn rì rầm nói chuyện. Chủ nhiệm giáo vụ duy trì trật tự mấy lần nhưng tiếng xì xào vẫn không dứt.

Giữa một rừng học sinh đông nghịt, không ít người giống Lâm Diểu không mặc đồng phục, nhưng cô là người nổi bật nhất. Ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn về phía cô.

"Nghe nói là học sinh mới chuyển vào lớp 11-1, trước đây còn học ở trường Quốc Ngữ đấy."

"Wow, trường đó là trường tư thục danh tiếng nhất thành phố mình! Học ở đó toàn con nhà giàu thôi. Nhìn cái váy cậu ta mặc kìa, thương hiệu gấu nhỏ gì đó, một cái mấy nghìn tệ lận."

"Chậc, vậy sao lại chuyển vào cái trường ọp ẹp này? Tiểu thư muốn trải nghiệm cuộc sống của dân nghèo à?"

Vài câu nói lọt vào tai Lâm Diểu. Cô cụp hàng mi dài, làm như không nghe thấy. Chẳng qua cô chưa nhận được đồng phục của trường, nên chỉ có thể mặc đồ của mình.

Buổi sáng có bốn tiết học, tiến độ giảng dạy đều chậm hơn so với trường cũ của cô. Không khí trong lớp học cũng hoàn toàn khác biệt.

Mười hai giờ trưa, chuông tan học vang lên, học sinh các lớp túa ra như ong vỡ tổ.

Lâm Diểu hỏi thăm bạn cùng bàn mới biết, trường Tam Trung quá nhỏ, chỉ có thể gắng gượng bố trí một căn-tin nhỏ dành riêng cho giáo viên. Học sinh muốn ăn trưa đều phải ra ngoài.

Chưa đầy vài phút sau mười hai giờ, con phố đồ ăn vặt cạnh trường đã chật kín người.

Trong một quán cơm nhỏ, Văn Dã cùng Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An ngồi chung một bàn.

Món ăn còn chưa lên, cả ba mỗi người đều đang nghịch điện thoại.

Bàn bên cạnh cũng là học sinh Tam Trung, cái quán cơm nhỏ xíu, bàn ghế kê sát nhau, nói gì cũng nghe thấy rõ mồn một.

"Nhìn đối diện kìa, cô gái mặc váy xanh nhạt ấy, chắc là học sinh mới chuyển đến đúng không? Nghe nói đẹp lắm, cái dáng lưng thôi đã thấy chuẩn rồi, nhìn eo với chân kìa."

"Hừ." Một nữ sinh trong bàn hừ lạnh, giọng đầy ghen tị và khinh thường: "Ngày đầu đi học mà đã mặc cái váy mấy nghìn tệ, như sợ người khác không biết mình có tiền ấy. Giả tạo chết đi được."

Ngón tay Văn Dã đang nhấn điện thoại chợt khựng lại một giây, con rắn tham ăn trên màn hình lập tức đâm sầm vào mép, chết toi.

Anh hờ hững nâng mắt, liếc nhìn ra cửa.

Bên kia đường, trước quầy bán mì lạnh, một đám học sinh chen chúc nhau. Có mấy đứa thuộc dạng "học sinh ngoan" của Tam Trung, răm rắp mặc đồng phục rộng thùng thình.

Số khác thì ngổ ngáo hơn nhiều, uốn tóc, đeo khuyên tai, trang điểm không thiếu bước nào, áo thun bó sát, quần short ngắn cũn cỡn.

Váy xanh nhạt của Lâm Diểu không hề ngắn, cũng chẳng hở hang, quy củ đến mức không thể quy củ hơn. Thế nhưng chính vì thế mà giữa đám người này, sự quy củ ấy lại trở nên lạc lõng, nổi bật đến khó tin.

Đôi chân dài thẳng tắp, trắng nõn, cân đối không một tì vết, chẳng khác nào cái bia bắn, bốn phía bao nhiêu ánh mắt đều bắn tới.

Dường như bản thân cô cũng thấy không thoải mái, bàn tay nhẹ nhàng kéo kéo vạt váy.

"Được rồi, các cậu ăn ngon nhé."

Ông chủ quán đặt ba món xào lên bàn: thịt bò xào, bắp cải xào khô và khoai tây chua cay. Bụng Bành Nhất Phàm và Lộ Vũ An đói cồn cào từ lâu, lập tức bỏ điện thoại xuống, bẻ đũa, vùi đầu vào ăn.

Văn Dã thu lại ánh mắt: "Em gái mày..."

Bành Nhất Phàm là đứa duy nhất trong nhóm có em gái, đang học lớp 10 ở Tam Trung.

Cậu ta ngẩng đầu, nhìn Văn Dã bằng ánh mắt khó hiểu, miệng đầy cơm, lúng búng hỏi: "Em gái em làm sao?"

"Con bé không mặc đồng phục à?"

"Ừ." Bành Nhất Phàm gật đầu, nuốt miếng cơm rồi nói tiếp: "Nó chê đồng phục trường mình xấu tệ, còn bảo nếu mà giống trong phim Hàn, áo sơ mi với váy ngắn, thì ngày nào nó cũng mặc."

Nói xong vẫn thấy khó hiểu, sao tự dưng anh Dã lại quan tâm đến em gái cậu ta thế này?

Văn Dã: "Hỏi em gái mày xem, cái đồng phục nó không mặc có bán không."

Bình Luận (0)
Comment