Cháy Bỏng - Khước Nha

Chương 5

Tiết học đầu tiên buổi chiều là tiếng Anh.

Nghe tiếng chuông vang lên, Lâm Diểu đi rửa mặt, tinh thần khá hơn nhiều. Cô lấy sách và vở ghi chú ra, sẵn sàng cho tiết học.

Giáo viên tiếng Anh bước vào lớp, nhưng một nửa học sinh vẫn còn gục xuống bàn chưa tỉnh.

Cô bật micro đeo ở thắt lưng, trước tiên lấy sách đập xuống bục giảng một cái, sau đó giọng nói phóng đại vang khắp lớp học: "Vào học rồi! Mau tỉnh táo lại nào!"

Lần lượt có người ngồi dậy, lớp học vang lên những tiếng ngáp liên tiếp.

Giáo viên tiếng Anh mở sách: "Tuần trước tôi bảo các em chuẩn bị bài đọc của Unit 2, có ai xung phong đọc không?"

Những học sinh còn đang ngáp lập tức ngậm miệng lại, sự im lặng lan rộng trong nửa phút. Trong lớp rộng lớn, không một ai giơ tay, từng cái đầu rụt lại như chim cút, chỉ sợ bị giáo viên gọi trúng.

Cô giáo tỏ vẻ không hài lòng: "Có phải bài tập tôi giao các em không xem ra gì đúng không? Nếu không có ai đọc, cả lớp chép bài này ba lần!"

"Đừng mà cô ơi!"

"Tiết Giai Oánh chắc chắn đọc được."

"Đúng đúng, để lớp phó môn tiếng Anh của chúng ta đọc đi!" Một số nam sinh bắt đầu hò reo.

"Ai da, sao lần nào cũng bắt tớ đọc vậy."

Tiếng trách móc đầy làm nũng vang lên, Tiết Giai Oánh giả vờ không tình nguyện, quay đầu lại trừng mắt với đám nam sinh đang trêu chọc mình.

"Ai bảo cậu là người giỏi tiếng Anh nhất lớp chứ?" Nam sinh ngồi trước cô xoay người lại, chắp tay cầu khẩn: "Lớp phó ơi, xin cậu rộng lòng từ bi, cứu bọn tớ với!"

"Thôi được rồi."

Tiết Giai Oánh lúc này mới làm ra vẻ miễn cưỡng đồng ý, giơ tay lên. Trên cổ tay cô có mấy chiếc vòng bạc mảnh khảnh, va vào nhau phát ra tiếng leng keng.

"Cô Cát, em đọc ạ."

Giáo viên tiếng Anh liền gật đầu để cô đứng lên đọc.

Lâm Diểu muốn nhân cơ hội này nhận mặt lớp phó môn tiếng Anh, bèn quay đầu lại, nhìn thấy một nữ sinh đứng dậy ở hàng thứ ba từ dưới lên.

Mái tóc để mái thưa, chính là một trong số những cô gái mà cô gặp lúc sáng ở hành lang.

"Wang Peng sat in his empty restaurant feeling very frustrated..."

Tiết Giai Oánh nhìn vào sách đọc. Thành tích các môn khác của cô không quá nổi bật, nhưng nhờ được học thêm tiếng Anh suốt cấp hai nên có nền tảng nhất định, mỗi lần kiểm tra đều có thể đạt khoảng 110 điểm.

Cô đọc hết cả bài. Dù có một số từ phát âm chưa chuẩn, cũng có vài câu dài đọc hơi vấp, nhưng so với mặt bằng chung trong lớp thì đã đủ để nổi bật, khiến người khác phải thán phục.

Tiết Giai Oánh vừa đọc xong, mấy cô bạn thân bên cạnh lập tức vỗ tay đầy nể mặt, cả lớp cũng bị cuốn theo, vang lên một tràng pháo tay rôm rả.

Tiết Giai Oánh khẽ nhếch môi, cố kìm nén sự đắc ý và kiêu hãnh trên gương mặt rồi ngồi xuống.

"Lớp phó đọc rất tốt, nhưng không thể lần nào cũng để em ấy đọc bài khóa được. Đâu phải trong kỳ thi chỉ cần một mình em ấy làm là đủ." Giáo viên tiếng Anh vừa nói vừa đi ngang qua bàn của Lâm Diểu, bất chợt nhìn thấy trang vở ghi chép kín mít của cô, bước chân khựng lại.

"Em là học sinh chuyển từ trường Quốc Ngữ đến phải không?"

Cô giáo cầm sách của Lâm Diểu lên lật qua vài trang: "Bài đọc này các em đã học xong rồi à? Tiến độ bên trường em cũng nhanh thật. Ghi chép của em rất chi tiết đấy."

Sau khi khen ngợi xong, cô lật ra bìa sách, nhìn thấy tên Lâm Diểu: "Lâm Diểu, em cũng đứng lên đọc bài này nhé."

Lâm Diểu ngoan ngoãn đứng dậy. Bài đọc này trước đây trong lớp cô không chỉ yêu cầu đọc mà còn phải học thuộc lòng và chép lại các câu trọng điểm, nên với cô việc đọc hoàn toàn không thành vấn đề.

Cô vừa cất giọng đọc câu đầu tiên, trong lớp đã có người bất giác "wow" lên một tiếng khe khẽ. Cả lớp tuy không giỏi tiếng Anh, nhưng nghe băng nghe suốt bao năm, ai cũng nhận ra phát âm và ngữ điệu của Lâm Diểu chuẩn xác đến mức cứ như băng cassette đang phát ngay bên tai.

Lâm Diểu đọc xong rồi ngồi xuống, giáo viên tiếng Anh tươi cười đầy hài lòng, tiếp tục khen ngợi: "Quả nhiên là học sinh từ trường Quốc Ngữ chuyển đến, khẩu ngữ xuất sắc thật."

Phía cuối lớp học, sắc mặt Tiết Giai Oánh trở nên khó coi. Cô bạn ngồi cùng bàn là Tống Vũ Đình bĩu môi, hừ lạnh một tiếng: "Đúng là thích làm màu."

Trường Tam Trung có tiết tự học buổi tối đến tám giờ rưỡi mới tan. Lâm Diểu đi bộ về nhà, lấy chìa khóa mở cửa bước vào.

Trong phòng khách, TV vẫn đang bật, tiếng huấn luyện viên bình luận bóng đá đầy phấn khích vang lên. Văn Thiên Minh ngồi trên ghế sô pha, vừa uống bia vừa xem trận đấu, chăm chú đến mức hoàn toàn không để ý cô đã về.

Văn Lỗi ngồi ở bàn ăn nghịch mấy tấm thẻ bài tặng kèm trong gói mì ăn liền. Triệu Mỹ Oanh thì đang phơi quần áo ngoài ban công.

Thấy cô về, Triệu Mỹ Oanh gọi lại, nhét cái móc áo trong tay cho cô: "Còn mấy cái nữa, con phơi nốt đi, mẹ đưa Tiểu Lỗi đi tắm."

Bà không hỏi một câu nào về ngày đầu tiên của cô ở trường mới, cũng chẳng quan tâm cô có thích nghi được không.

Lâm Diểu phơi xong quần áo, đi vào bếp mới nhận ra bên trong trống trơn, chẳng có phần cơm nào để lại cho cô.

Cô vốn hiểu rõ rằng Triệu Mỹ Oanh không có tình cảm với mình, nếu không đã chẳng dễ dàng gửi cô cho người khác nuôi từ nhỏ. Nhưng hiểu là một chuyện, cảm giác khó chịu lại là chuyện khác.

Cô xách cặp về phòng, lấy hai cái bánh Đạt Lợi Viên còn sót lại lần trước ra ăn.

Lâm Diểu làm xong hết bài tập giáo viên giao trong chưa đầy một tiếng, sau đó lại tự giải thêm một bộ đề, rồi mới đi tắm.

Khi chuẩn bị quần áo cho ngày mai, cô bắt đầu thấy khó xử.

Hôm nay, bất kể cô ra khỏi lớp làm gì, luôn có người dõi theo, ánh mắt tập trung vào cô và chiếc váy cô mặc. Lúc vào nhà vệ sinh, cô còn nghe thấy vài lời bàn tán không mấy thiện ý.

Mới chuyển đến trường, cô không muốn trở nên quá nổi bật. Nhưng nhìn lại tủ đồ, những chiếc váy treo bên trong đều có phong cách và giá cả tương tự nhau.

"Cộc, cộc—"

Lâm Diểu nghe thấy hai tiếng gõ cửa dứt khoát. Cô bước ra mở cửa, vừa nhìn thấy người đứng ngoài liền sững lại, thậm chí có chút căng thẳng. Văn Dã tìm cô làm gì?

Mười giờ hơn, Văn Dã đang xăm chữ cho một gã đàn ông—tên bạn gái của hắn ta. Kiểu xăm chữ này là việc dễ nhất, đến mười một giờ anh đã xong việc, kéo cửa cuốn xuống, xách bộ đồng phục mà Bành Nhất Phàm mang tới rồi về nhà.

Đi ngang qua phòng cô, thấy ánh đèn còn hắt ra qua khe cửa.

Đứng ở cửa một lúc lâu như thằng ngốc, cuối cùng anh mới giơ tay gõ hai tiếng. Giờ nhìn thấy cô gái nhỏ trước mặt, đôi mắt hạnh sáng rực, vừa hoảng hốt vừa cảnh giác nhìn anh, anh lại càng cảm thấy bản thân đúng là rảnh rỗi đến mức vớ vẩn.

Lâm Diểu thấy sắc mặt Văn Dã có phần lạnh lùng, trong lòng càng thêm thấp thỏm. Đang không biết mình đã làm gì chọc giận anh thì thiếu niên đã đưa tay về phía cô.

Đó là một bàn tay thon dài, các khớp ngón tay rõ ràng mạnh mẽ, đầu ngón tay móc lấy một chiếc túi nhựa.

Túi màu trắng trong mờ, có thể thấy bên trong là hai bộ đồng phục—một bộ mùa hè tay ngắn và một bộ mùa đông với áo khoác dài tay.

Lâm Diểu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hàng mi dài khẽ nâng lên, nhìn anh đầy nghi hoặc.

Vẻ đề phòng và lo lắng trong mắt cô khi nãy đã biến mất, thay vào đó là sự ngạc nhiên. Đôi mắt hạnh vốn đã to tròn nay càng mở lớn, sáng long lanh như hai hạt nho đen căng mọng nước.

Bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, Văn Dã bỗng thấy có chút không tự nhiên. Anh dời ánh mắt xuống dưới, nhưng lại đập vào mắt một cảnh tượng càng khiến anh khó chịu hơn—

Chiếc cổ trắng nõn mảnh mai lộ ra ngoài lớp váy ngủ, làn da vừa tắm xong trắng ngần như phủ một lớp sữa, ửng lên sắc hồng nhạt, còn lấm tấm vài giọt nước chưa kịp lau khô.

Cảm giác mất tự nhiên càng trở nên rõ ràng, Văn Dã đành dời ánh mắt trở lại, nâng cao túi đồng phục trong tay thêm một chút.

"Có cần không?"

Lâm Diểu biết anh đang nói về bộ đồng phục, nhưng cô không hiểu tại sao, chẳng hiểu thế nào mà anh lại đưa đồng phục cho cô.

Cô chớp chớp mắt, hỏi: "Anh đưa tôi đồng phục làm gì?"

"Bộ đồng phục này là của em gái bạn tôi, nó không mặc, để không cũng chẳng có ích gì. Cô chuyển vào Tam Trung cũng phải mua đồng phục mới đúng không? Trường bán một bộ hết một trăm tệ..."

Dừng một chút, Văn Dã khẽ ho một tiếng rồi nói tiếp: "Bộ này bán cho cô hai mươi, được chứ?"

Lâm Diểu thế nào cũng không ngờ được rằng anh tìm cô lúc đêm khuya lại là để... "làm ăn".

Nhưng đúng lúc cô đang cần một bộ đồng phục, hơn nữa giá này thật sự rẻ hơn nhiều.

"Đợi tôi một chút, tôi lấy tiền."

Cô quay người, mang dép lê lẹp kẹp chạy vào phòng, lấy ví từ ngăn kéo ra, rút một tờ hai mươi tệ rồi đưa cho anh.

Văn Dã nhận lấy.

Hai người không còn gì để nói nữa. Văn Dã xoay người rời đi, Lâm Diểu cũng đóng cửa lại.

Cô lấy đồng phục từ trong túi ra, thấy nó sạch sẽ, có thể mặc ngay ngày mai, liền đặt lên ghế rồi lên giường đi ngủ.

Nhưng vừa nhắm mắt không bao lâu, bụng dưới truyền đến một cảm giác khó chịu quen thuộc.

Lâm Diểu xỏ dép lê vào, đi vào nhà vệ sinh kiểm tra, quả nhiên trên q.uần l.ót có một vệt đỏ nhạt.

Kỳ kinh nguyệt đến sớm hơn vài ngày.

Cô lục trong cặp sách, chỉ còn lại một miếng băng vệ sinh, nhưng chắc chắn không đủ cho cả đêm. Không còn cách nào khác, cô đành phải đi tìm Triệu Mỹ Oanh xin thêm.

Lâm Diểu đi đến căn phòng ở góc phải tầng hai, bên trong vẫn còn tiếng động, có lẽ vẫn chưa ngủ.

Cô tiến lại gần, vừa định giơ tay gõ cửa thì chợt nghe thấy những âm thanh lạ phát ra từ bên trong.

Hình như có thứ gì đó đang rung lắc, phát ra tiếng cọt kẹt. Âm thanh dần lớn hơn, xen lẫn với giọng một người phụ nữ đang thở gấp, oán trách:

"Đồ chết tiệt, anh đeo vào đi, đừng để tôi lại phải đến bệnh viện."

"Thứ đó khó chịu lắm."

"Vậy anh không dùng thì đừng có cho vào."

Lâm Diểu ngẩn ra vài giây mới hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Mặt cô lập tức đỏ bừng, vội vàng rụt tay lại, nhẹ nhàng lui về sau, cẩn thận từng bước quay về phòng.

Dù đã đóng cửa lại, nhưng hai tai cô vẫn nóng bừng.

Cô cầm điện thoại lên xem, gần mười hai giờ rồi.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ ra ngoài muộn như vậy, hơn nữa nơi này với cô vẫn còn xa lạ, nhưng cô lại không còn băng vệ sinh để dùng.

Do dự một lúc, cô quyết định thay bộ váy ngủ, cầm theo điện thoại rồi bước ra ngoài.

Không bật đèn, cô chỉ dùng đèn pin trên điện thoại để dò đường xuống lầu. Khi đến cửa ra vào, vừa ngồi xuống để thay giày, cô bỗng nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang vọng xuống.

Lâm Diểu ngoảnh đầu lại.

Một bóng dáng cao lớn bước đến, dừng ngay bên cạnh cô, đứng sát cạnh tủ giày.

Ánh sáng lạnh lẽo từ đèn pin trên điện thoại hắt lên, rọi rõ những đường nét góc cạnh, sắc lạnh trên gương mặt thiếu niên.

Văn Dã nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh chạm vào ánh nhìn có phần tò mò của Lâm Diểu, rồi chủ động hỏi ngược lại:

"Sao? Chỉ cô được phép nửa đêm chạy ra ngoài một mình?"

Dường như cố ý nhấn mạnh mấy chữ "nửa đêm", "một mình", giọng điệu nghe có vẻ không vui.

Lâm Diểu vội vàng lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Không có."

Cô cúi xuống tiếp tục thay giày, lặng lẽ xếp đôi dép lê lại ngay ngắn vào tủ giày.

Vừa bước ra ngoài, phía sau đã vang lên tiếng cửa đóng. Văn Dã cũng đi ra, bước chậm rãi theo sau cô.

Dường như đang gọi điện cho ai đó, anh thản nhiên nói một câu:

"Đói rồi, đi, ra ngoài ăn đêm."

Bình Luận (0)
Comment