"Ngươi xem, đứa nhỏ này đau đến sắp khóc, vẫn là dẫn nàng ấy đi khám nữ y trước, đừng chậm trễ."
Thị vệ không hề hoài nghi, để các nàng nhanh đi.
Sau khi thị vệ rời đi, Phương tiên sinh lại cảnh cáo nàng ấy, mới để nàng ấy trở lại trường học.
Nguyệt Lượng đẩy phòng ở ra, nhìn đồng học còn đang ngủ say chỉ cảm thấy tâm như tro tàn.
Có đồng học nghe thấy động tĩnh tỉnh lại kinh ngạc nhìn Nguyệt Lượng: "Nguyệt Lượng, ngươi đã trở lại, thế nào? Cơ thể đỡ chưa?"
Mí mắt Nguyệt Lượng run rẩy, chết lặng lắc đầu đi đến mép giường của mình ngồi xuống, nhưng mới vừa ngồi xuống, dưới thân nàng ấy đã truyền đến một trận đau đớn, nháy mắt nước mắt chảy ra.
Đồng học bị bộ dáng này của nàng ấy dọa sợ tới mức không nhẹ: "Nguyệt Lượng, rốt cuộc ngươi là làm sao vậy? Ngày hôm qua không phải xin nghỉ bệnh trở về sao? Bệnh không khỏe sao đã trở lại, ngươi đừng vội, ta nghiêm túc học, trở lại ta có thể dạy ngươi."
Nguyệt Lượng khóc lóc lắc đầu, lại không dám khóc quá lớn tiếng sợ kinh động đồng học khác mà gây lớn chuyện.
Đối phương chính là Hoàng Hậu nương nương, các nàng những người này sao đối kháng được Hoàng Hậu!
"Lật Tử, ngươi, ngươi đừng học, ngươi đi, hôm nay ngươi lập tức tìm lý do rời khỏi nơi này, chi nói ngươi phải gả người, sinh bệnh, cái gì cũng được, không cần ở chỗ này."
Lật Tử vẻ mặt nghi hoặc: "Vì sao, thật vất vả chúng ta có cơ hội đọc sách như vậy, sao có thể nói đi thì đi, huống chi Tưởng Dung tỷ tỷ còn nói, nếu sau này chúng ta học thành đi ra ngoài tìm không thấy việc làm mà nói, nàng còn có thể giúp chúng ta, đến lúc đó chúng ta có thể tự mình kiếm tiền, ta mới không cần đi đâu."
Lật Tử là bạn tốt đầu tiên sau khi Nguyệt Lượng đến thư viện, nàng nhìn bộ dáng đơn thuần của nàng ấy chỉ cảm thấy tâm như đao cắt, lúc trước lúc nàng tới làm sao không phải nghĩ như vậy, chỉ là sự thật lại đen tối đến khiến người khó có thể tiếp thu!
"Nguyệt Lượng, rốt cuộc ngươi làm sao vậy a? Có phải người nhà của ngươi không cho ngươi đi học hay không? Ngươi để tiên sinh đi cầu tình cho ngươi, để phụ mẫu ngươi châm chước đi."
"Không, không phải, không phải... Ta... Ta..." Nguyệt Lượng còn chưa nói xong, hai mắt trợn tròn ngất xỉu.
Lật Tử nhìn Nguyệt Lượng ngất xỉu trên giường bị dọa không nhẹ, nàng ấy không dám trì hoãn lập tức đi gọi Phương tiên sinh đến, trường học đều do nàng ta quản lý.
Ánh mắt Phương tiên sinh không rõ nhìn Nguyệt Lượng hôn mê, ý bảo học sinh trường học không cần hoảng loạn, trước rời giường ăn cơm đi học, bên này nàng ta sẽ xử lý.
Sau khi người rời đi, Phương tiên sinh để cho người đưa Nguyệt Lượng về nhà.
Sau khi Phương tiên sinh đưa người đi, rồi tới phòng cung cấp cho nhân viên công tác thư viện nghỉ ngơi sau thư viện.
Chu Tưởng Dung ngồi ở trong phòng đang nghiêm túc viết cái gì đó, nghe thấy tiếng vang cũng chỉ ngẩng đầu nhìn Phương tiên sinh một cái lại cúi đầu tiếp tục viết.
"Chủ tử, người đã đưa đi."
Trên mặt Chu Tưởng Dung không có vẻ gì, chỉ hỏi: "Đây là người thứ mấy?"
"Hồi chủ tử, người thứ sáu."
Lông mày thon dài của Chu Tưởng Dung hơi nhíu lại: "Không đủ, tiếp tục."
"Vâng."
Sau khi Phương tiên sinh lui ra, Chu Tưởng Dung chậm rãi buông bút trong tay, trên mặt lộ ra một ý cười quỷ dị.
Nguyệt Lượng bị đưa về gia sau đó ngã bệnh, cùng ngày sốt cao.
Trong miệng vẫn luôn kêu không cần, cứu mạng linh tinh, người nhà sợ tới mức nhanh đưa nàng ấy đến y quán trong thành.
Sau khi đại phu y quán khám xong, chỉ nói là bị cảm lạnh, có thể còn bị kinh sợ mới ngã bệnh.
Người nhà Nguyệt Lượng đều không rõ, ở trong thư viện có thể chịu kinh sợ gì, dù sao lúc trước mỗi lần nàng ấy về nhà đều biểu hiện vô cùng vui vẻ, nhìn bộ dáng cũng không như là bị người bắt nạt.
Nghĩ không ra nguyên nhân, chỉ có thể cầm thuốc về trước.