"Trong tay bổn cung có viên thuốc nói thật có thể khiến người ta nói ra, nếu trong lòng các ngươi không có quỷ, vậy ngoan ngoãn uống viên thuốc này vào, yên tâm, viên thuốc sẽ không xúc phạm tới thân thể của các ngươi, hiệu dược sẽ biến mất ở sau nửa canh giờ, bổn cung nghi ngờ thư viện này còn có người làm ác, hôm nay nói cái gì cũng đều phải bắt được."
Lời này vừa dứt, người ở đây đều rối rít nghị luận.
Đại thần Nội Các nhìn viên thuốc hơi mâu thuẫn nói: "Nương nương xác định viên thuốc này sẽ không tổn thương thân thể sao?"
Tô Oanh nhếch đuôi mắt: "Sẽ không."
"Nếu là, vạn nhất..."
"Không có vạn nhất, dựa theo trình tự phân phát xuống, mười người một." Giọng nói của Tô Oanh không cho xía vào.
Chu Tưởng Dung nhìn cấm quân cầm viên thuốc đi tới lông mày thon dài đều nhíu vào một chỗ, nàng ta không tin trên đời này là có thuốc gì ăn vào là có thể nói thật, nhưng đại thần Nội Các ở đây, Tô Oanh không thể độc chết bọn họ, chỉ là, nhất thời nàng ta cũng không thể tưởng được rốt cuộc Tô Oanh đang chơi hoa chiêu gì.
Bước chân Chu Tưởng Dung lặng lẽ xê dịch ra sau.
Nhóm viên thuốc đầu tiên đưa đến trong tay những tiên sinh đó.
Những tiên sinh đó cũng từng giao tiếp với Tô Oanh, cảm thấy Tô Oanh không phải là người như vậy, do dự một lát sau đó cầm viên thuốc uống vào.
Tô Oanh lại để người mang giấy và bút mực lên.
"Đúng sự thật trả lời vấn đề bên trên, sau khi viết xong, về phòng học của mình chờ trước."
Thị vệ cầm một chồng giấy tiến vào, bên trên viết chính là vấn đề tối hôm qua Tô Oanh cho người chuẩn bị tốt.
Những tiên sinh đó cầm lấy bút nghiêm túc viết đáp án.
Tô Oanh chậm rãi từ trên sân khấu đi xuống, như là giám khảo tuần tra trường thi, chậm rãi tuần tra ở bên người bọn họ.
Có một số người tố chất tâm lý không tốt như vậy, tay cầm bút đều không tự giác run rẩy.
Sau khi viết xong, thị vệ đợi mọi người điền xong, thu lại từng tờ dẫn theo những người đó rời đi.
Người còn lại thấy những tiên sinh đó sau khi uống viên thuốc cũng không có dị thường gì, lòng nhấc lên thoáng hạ xuống bụng.
Viên thuốc lại bị đưa đến trong tay một nhóm người khác.
Có vết xe đổ, mọi người đều thành thật uống viên thuốc.
Hơn nửa canh giờ sau, viên thuốc đưa đến trước mặt Chu Tưởng Dung.
Chu Tưởng Dung nhìn viên thuốc trước mắt như không có một khắc do dự cầm lấy ăn vào trong miệng, chẳng qua nàng ta không nuốt vào, mà là để viên thuốc ở phía dưới đầu lưỡi, nghĩ tìm cơ hội nhổ ra.
Nhưng nàng mới vừa động, Tô Oanh đã tới bên người nàng ta, nàng ta chỉ có thể cúi đầu cầm lấy bút bắt đầu trả lời vấn đề.
Đôi mắt liệp báo của Tô Oanh đảo qua từ trên mặt bọn họ, nàng không xem bọn họ trả lời vấn đề, mà là dừng tầm mắt ở trên mặt bọn họ.
Chờ sau khi bọn họ đều viết trả lời xong, Tô Oanh mới để cho bọn họ rời đi.
Chờ đến tất cả mọi người trả lời xong vấn đề, sau khi bị mang về trường học, Chu Khinh giao đáp án vừa rồi vào trong tay Tô Oanh.
"Nương nương, có thể nhìn ra dị thường gì từ mấy vấn đề này sao?"
Tô Oanh cho người làm cũng chính là ba ngày trước những người đó đang làm cái gì, gặp tình huống dị thường gì không, vừa rồi nàng đã xem đáp án, cũng không phát hiện ra nơi dị thường gì.
Chỉ là trong đó có một ít học sinh trả lời nhắc tới, ở lúc mấy cô nương Nguyệt Lượng bị tổn thương kia xảy ra chuyện sau đó trở lại thư viện tình huống đều không tốt lắm, nhưng không tính là manh mối hữu dụng gì.
Tô Oanh chậm rãi lắc đầu: "Không cần xem, đốt đi."
"Không xem?"
Chu Khinh mơ hồ, không xem thì để cho bọn họ viết làm cái gì?
Tô Oanh muốn xem không phải những người này viết xuống đáp án gì, mà là đang chờ thời gian viên thuốc hoàn toàn hòa tan ở trong miệng bọn họ.
Cũng là muốn nhìn một chút, ai sẽ muốn nhổ thuốc viên ra.