Nhưng đối phương che giấu rất khá, cũng không lộ ra bất kì sơ hở gì.
Nhưng không quan trọng, nàng có rất nhiều biện pháp.
Bên kia, sau khi Chu Tưởng Dung bị mang về trường học nôn mửa vào thùng gỗ, muốn nhổ ra hết viên thuốc hòa tan ở trong miệng, nhưng viên thuốc đã sớm dung nhập trong miệng, bất kì nàng ta phun như thế nào miệng đều vẫn đầy vị thuốc.
Sắc mặt Chu Tưởng Dung rất khó coi, nàng ta không biết rốt cuộc Tô Oanh cho bọn họ uống cái gì!
Nàng xoay người muốn rót chén nước, lại phát hiện tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Trong lòng nàng ta cả kinh, nhanh chóng lấy ngân châm từ trên người ra đâm vào hổ khẩu của mình.
Đau đớn trên tay khiến nàng ta tỉnh táo lại ngắn ngủi, nàng ta lấy thuốc giải độc từ trên người ra uống vào, hy vọng có thể có tác dụng.
Giải độc xuống bụng, Chu Tưởng Dung cảm thấy ý thức của mình thoáng thanh tỉnh một ít.
Nhưng vì để ngừa vạn nhất, nàng ta vẫn cắm ngân châm chặt ở trong tay khiến chính mình duy trì thanh tỉnh.
Lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng bước chân.
Giây lát, cửa phòng đã bị người đẩy ra, Tô Oanh mặt không biểu tình đi đến.
Trong lòng Chu Tưởng Dung kinh sợ cơ bắp toàn thân đều trở nên căng chặt.
Tô Oanh chậm rãi đi vào trong phòng, ý bảo những người khác đều lui xuống.
Cửa phòng bị đóng lại, ánh sáng duy nhất chiếu vào phòng cũng bị chặn ở bên ngoài.
Chu Tưởng Dung dựa ngồi ở mép giường, phát hiện cơ thể của mình đã không nhúc nhích được, nhưng nàng ta không dám có một tia lơi lỏng.
"Nương nương... Thần nữ, sao thân thể của thần nữ không động đậy nổi?" Chu Tưởng Dung há mồm, giọng nói lại như muỗi ngâm.
Tô Oanh đi đến trước mặt nàng ta trên cao nhìn xuống nàng ta, đáy mắt không có một tia cảm xúc: "Chu Tưởng Dung, không thể không nói, ngươi che giấu thật sự rất tốt."
Tim của Chu Tưởng Dung lập tức nâng lên cổ họng, nàng ta khó khăn kéo khóe môi: "Thần nữ không biết lời này của nương nương là ý gì?"
Tô Oanh cong khóe môi lên, đáy mắt lại không có một tia ý cười: "Ngươi biết, chuyện chính ngươi đã làm, trong lòng ngươi rõ ràng nhất."
"Không, không có, thần nữ không có..." Chu Tưởng Dung muốn biện luận, nhưng lời còn chưa nói xong đã cảm giác ngực như là bị một tảng đá lớn đè ép khó chịu khiến nàng ta gần như muốn thở không nổi.
"Khó chịu? Vậy đúng rồi, bổn cung đã nói, viên thuốc này là có thể khiến người ta nói thật, ngươi không nói thật, thân thể của ngươi sẽ càng ngày càng khó chịu cho đến khi ngươi hít thở không thông mà chết, sau khi chuyện xảy ra, bổn cung còn tưởng ngươi thật sự là ham muốn dùng nữ tử vô tội đổi lấy tiền bạc, nhưng hôm nay học sinh tên Đình Đình khiến bổn cung cảm thấy, đẳng cấp của ngươi còn rất cao."
Chu Tưởng Dung cảm giác dưỡng khí phổi gần như bị người hút khô, nàng ta khó chịu há miệng hít thở từng hơi ý đồ hít dưỡng khí vào phổi, trên trán cũng chảy ra mồ hôi lạnh, thân thể còn không nhúc nhích được.
"Nương nương... Thần nữ không có..."
"Mục đích của ngươi là ta." Mắt phượng của Tô Oanh như đuốc, gần như có thể đâm thủng tất cả ngụy trang của Chu Tưởng Dung.
Chu Tưởng Dung đã khiếp sợ tới cực điểm, rõ ràng nàng ta hành sự chu đáo chặt chẽ, tính kế tỉ mỉ khắp nơi, nàng ta không biết mình lộ ra sơ hở chỗ nào lại bị Tô Oanh phát hiện.
"Còn có ôn dịch Lạc Thành, những bá tánh đó căn bản là không phải dịch bệnh gì, là độc, Chu Tưởng Dung, là ngươi đầu độc những bá tánh đó!"
Chu Tưởng Dung há miệng, đôi mắt đột nhiên co rụt lại, cả người đều quên mất phản ứng.
Chuyện này không có khả năng, chuyện này không có khả năng, nàng tuyệt đối không có khả năng biết chuyện ôn dịch là giả! Cho dù là Hoa Đà trên đời cũng không có khả năng biết!