Chu Tưởng Dung nhìn Tô Oanh, ánh mắt dần trầm xuống, lúc trước nàng ta đã từng hỏi thăm, biết Tô Oanh hiện giờ so với Tô Oanh lúc trước tính tình thay đổi lớn, hoàn toàn giống như là thay đổi một người, hiện tại nàng ta vô cùng hoài nghi, Hoàng Hậu trước mắt này cũng là xuyên qua!
Cái chết tới gần khiến Chu Tưởng Dung muốn đánh cuộc một lần, nàng ta nhìn chằm chằm đôi mắt của Tô Oanh mở miệng nói: "Kỳ biến ngẫu bất biến."
Tô Oanh khẽ nâng đôi mắt lạnh lẽo: "Ngươi nói cái gì?"
Chu Tưởng Dung cắn răng nói: "Nương nương, người và thần nữ vốn là đến từ một nơi, cần gì phải giết hại lẫn nhau, thần nữ cũng không có ý tứ muốn mạo phạm nương nương, chỉ là ta đi vào thế giới này, thân ở phủ Bá An Hầu lại không xem ta là người, ta làm tất cả cũng chỉ là vì muốn giành cho mình một tiền đồ mà thôi."
Lượng tin tức Chu Tưởng Dung nói quá lớn, lớn đến Tô Oanh cần một ít thời gian phản ứng.
Chỉ là mặc kệ nàng ta nghĩ thế nào, trên mặt nàng vẫn không có biểu tình gì.
"Chu Tưởng Dung, bổn cung thật sự là xem thường ngươi, ngươi vì giành cho chính mình một tiền đồ, ngươi lại hạ độc với nhiều bá tánh vô tội như vậy, vậy chuyện thư viện lần này, chẳng lẽ cũng là vì ngươi giành tiền đồ? Ngươi xem bổn cung là tên ngốc sao?"
Chu Tưởng Dung há miệng dùng sức hít một hơi nói: "Nương nương, ta tuyệt đối không có ý tứ muốn khiến nương nương tổn thương, chuyện thư viện ta thật sự không biết... A!"
Chu Tưởng Dung còn chưa nói xong trên người đã truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, loại đau này giống như là có người bóp nát từng cây xương cốt của mình, đau đến nàng ta gần như muốn ngất xỉu đi.
Tô Oanh chậm rãi đứng lên đạp một chân lên trên mặt nàng ta: "Chu Tưởng Dung, bổn cung cho ngươi một cơ hội lưu toàn thây."
Hai mắt Chu Tưởng Dung đỏ đậm, cả mắt đầy hận ý nhìn Tô Oanh, trong lòng nàng ta cực kỳ hận.
Khi nàng ta đi vào thế giới này đang bị người ám sát, nhưng ông trời vẫn còn tốt với nàng ta, cho nàng ta một hòm thuốc không gian, khiến nàng ta lập tức đứng vững gót chân ở kinh thành bắt đầu mưu tính.
Lúc trước nàng ta chính là người ở hai đạo hắc bạch trộn lẫn mà ra, mặc dù là đi vào thời đại khác nhau, nàng ta cũng quyết không cho phép chính mình nghèo túng, nàng ta muốn trở thành người thống lĩnh thế giới này!
Mãi cho đến trước buổi sáng hôm nay, tất cả mọi chuyện đều dựa theo phương hướng nàng ta muốn tiến hành, chỉ là hiện tại, như thế nào nàng ta cũng chưa nghĩ đến Tô Oanh sẽ phát hiện manh mối.
"Không cần, giết ta... Ta, ta có thể giúp ngươi, Hoàng Thượng... giúp các ngươi nhất thống thiên hạ..." Chu Tưởng Dung không muốn chết, nếu chết, nàng ta nỗ lực lâu tới nay như vậy sẽ uổng phí.
Ở lúc Chu Tưởng Dung chỉ còn lại một hơi cuối cùng, Tô Oanh đột nhiên buông tay ra, hiện tại nàng sẽ không giết nàng ta, trong thư viện làm ra chuyện như vậy không phải là nhỏ, Chu Tưởng Dung cần phải đứng ra thừa nhận hành vi phạm tội của mình.
"Khụ khụ khụ!" Chu Tưởng Dung hít một hơi lớn, cảm giác chính mình lại sống.
Tô Oanh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lạnh lùng hỏi: "Ngươi và Tiêu Thế Hàng có quan hệ gì?"
Đáy mắt Chu Tưởng Dung khiếp sợ lại không che giấu được, nhưng chỉ là một cái chớp mắt nàng ta đã quản lý tốt vẻ mặt của mình vô tội nói: "Nương nương nói là ai?"
Chỉ là vẻ mặt nháy mắt biến hóa của nàng ta cũng bị Tô Oanh bắt giữ, nữ nhân này, thật sự là không đơn giản, Tô Oanh liếm môi, Tô Ngọc Luân thiếu chút nữa chết ở trong tay nữ nhân này.
"Chu Tưởng Dung, ngươi là muốn giành cho chính mình một tiền đồ không sai, chỉ là ngươi, không đơn giản muốn tiền đồ này." Tô Oanh cẩn thận nhớ lại tất cả chi tiết Chu Tưởng Dung và mình gặp nhau, mới phát hiện, nàng ta là thật sự đang nghiêm túc chơi tâm cơ, nếu không phải vừa rồi nàng dùng viên thuốc ra lừa, nàng thật đúng là không nhất định có thể bắt được nàng ta nhanh như vậy!