Sau khi Tô Oanh trở lại hoàng cung, đã lấy tờ giấy Chu Tưởng Dung kia viết ra xem lại.
"Hoa Lâu Nguyệt Lượng nói kia điều tra được chưa? Là danh nghĩa của ai?"
Chu Khinh nghe vậy nói: "Hồi nương nương, tra được, là danh nghĩa đệ đệ của thê tử Tiêu Thế Hàng."
Bọn họ theo người này tra xét mới biết được, thê đệ này của Tiêu Thế Hàng chính là người không đỡ nổi bùn lầy trên tường, căn bản là không có năng lực kinh doanh một gian hoa lâu như vậy, cho nên người chủ quản sau lưng tòa này, rất có thể vẫn là Tiêu Thế Hàng.
"Gần đây Tiêu Thế Hàng có động tác gì không?"
Chu Khinh lắc đầu: "Hắn ta rất trầm ổn, vẫn luôn tránh ở trong phủ Giang Ninh Vương không ra."
Tô Oanh cười lạnh: "Đi, nói tin tức Chu Tưởng Dung bị bắt cho hắn ta, nói tất cả đều là chiêu của Chu Tưởng Dung, bổn cung cũng không tin hắn ta còn có thể ngồi không."
Tô Oanh không rõ ràng lắm giữa Tiêu Thế Hàng và Chu Tưởng Dung rốt cuộc là dựa vào cái gì duy trì quan hệ, nhưng khẳng định hai người có liên lụy rất sâu, bằng không chỉ bằng vào một người Chu Tưởng Dung, căn bản là không có khả năng làm ra trận lớn như vậy.
Nàng muốn rút củ cải ra khỏi bùn, vậy toàn bộ những nước bùn này đều diệt trừ sạch sẽ!
Mấy đại thần Nội Các kia đi theo Tô Oanh hồi cung, trước tiên đến trước mặt Tiêu Tẫn cáo trạng.
"Hoàng Thượng, chuyện này nếu thật sự là Hoàng Hậu làm, vậy nàng quyết không thể làm Hoàng Hậu Sở quốc ta."
"Nàng căn bản là không màng chết sống của Lưu đại nhân, không màng chết sống của học sinh vô tội, không hề có tâm nhân từ, thần khẩn cầu Hoàng Thượng phế hậu!"
Mấy đại thần Nội Các lòng đầy căm phẫn, không hề chú ý tới ánh mắt u lãnh của Tiêu Tẫn.
"Vậy cuối cùng là ai cứu Lưu ái khanh?"
Lưu đại nhân nghe vậy ngẩng đầu lên, thoạt nhìn là Tô Oanh cứu ông ta, nhưng ông ta cảm thấy mình không có việc gì là bởi vì vận khí của mình tốt, không có quan hệ với Tô Oanh!
"Hoàng Thượng, lúc ấy tình huống nguy cấp, vi thần cũng tính toán tốt chịu chết, chỉ là lo lắng học sinh còn ở trong phòng..."
"Trẫm hỏi các ngươi, cuối cùng là ai cứu Lưu đại nhân, là ai bắt lấy Chu Tưởng Dung?" Tiêu Tẫn không khỏi nâng giọng lên.
Lưu đại nhân cắn răng nói: "Hồi Hoàng Thượng, là Hoàng Hậu nương nương."
"Nghe lại lời vừa rồi các ngươi nói, không biết trẫm còn tưởng người muốn mạng của các ngươi là Hoàng Hậu, hiện giờ Hoàng Hậu mạo hiểm cứu các ngươi, các ngươi còn không biết đủ? Nếu không phải Hoàng Hậu kịp thời ra tay, các ngươi dám cam đoan sẽ không có người bởi vậy mà bị thương sao?"
Mấy đại thần không hé răng, nhưng trong lòng vẫn tràn ngập thành kiến với Tô Oanh.
Tiêu Tẫn để cho bọn họ cút đi, chính mình lại về tới Phượng Loan Cung.
Xảy ra chuyện như vậy, mặc kệ rốt cuộc chuyện là ai làm thanh danh của Tô Oanh đều sẽ chịu ảnh hưởng nhất định, chỉ là chịu ảnh hưởng lớn nhỏ khác nhau.
"Tham kiến Hoàng Thượng." Bạch Sương từ trong điện ra đã thấy Tiêu Tẫn đi tới.
"Nương nương đâu?"
"Hồi Hoàng Thượng, nương nương ở nội điện."
Tiêu Tẫn xua tay, Bạch Sương khom người lui ra.
Tiêu Tẫn đi vào nội điện đã thấy Tô Oanh lưng căng chặt ngồi ở ghế trên, hắn cực ít khi thấy bộ dáng này của nàng, giữa mày đều chứa tia u sầu nhè nhẹ.
"Đừng nghĩ nhiều, chuyện còn lại giao cho ta đi làm." Tiêu Tẫn nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay dần nắm chặt.
Tô Oanh hoàn hồn, cảm nhận được lòng bàn tay khô ráo của hắn truyền đến từng độ ấm nóng rực, khiến thần kinh căng chặt của nàng dần lơi lỏng xuống.
Nàng đang tự hỏi, nhưng cũng không phải suy nghĩ chuyện thư viện, mà là suy nghĩ Chu Tưởng Dung người này.
Từ lúc nàng ta thử nói ra lời đó có thể khẳng định nàng ta là một người xuyên việt, nhưng trước khi xuyên qua hình như lại không phải ở chung một thế giới với nàng, rốt cuộc từ trường thế giới này xảy ra tật xấu gì, lại có thể hấp thu nhiều linh thể đến như vậy.