Nếu thân thể mà linh thể của nàng ký thác lại tử vong lần nữa, vậy nàng có thể lại đến trong thân thể của người khác hay không?
Giống như là người sẽ lặp lại chết đi sống lại vậy.
"Dã tâm của người này rất lớn, cần phải chết, bằng không không thể cho những nữ tử bị hại đó một công đạo."
Tô Oanh hơi tự trách, nàng buông tay việc này quá nhanh, nếu nắm chặt hơn, Chu Tưởng Dung cũng không thể chui vào chỗ trống như vậy.
Như nhìn ra nàng tự trách, Tiêu Tẫn ôm nàng nhẹ giọng trấn an: "Tường xây có kiên cố, cũng không phòng được con mối muốn xuyên qua nó, nàng đã làm đủ nhiều rồi."
Tô Oanh nhẹ nhàng dựa vào trên người hắn, nếu nàng tự mình trải qua những việc này, nàng sẽ không để lại bóng ma tâm lý quá lớn, bởi vì với nàng mà nói, có thể sống sót chính là chuyện may mắn lớn nhất.
Nhưng những cô nương đó thậm chí đều chưa cập kê lại khác, đây có thể sẽ trở thành đau đớn không thôi cả đời này của các nàng.
"Lúc trước có ôn dịch ở Lạc thành ta đã cảm thấy hơi kỳ quái, bệnh kia lại đến quá đột nhiên, nhưng bởi vì thi thể người bệnh chết đi đều bị xử lý, ta vẫn luôn không phát hiện quá nhiều, sau đó từ trong miệng Chu Tưởng Dung mới biết được, những người đó căn bản không phải là bị ôn dịch, mà là bị nàng ta hạ độc!"
Tô Oanh nâng mắt, đáy mắt đều là độ ấm đốt người: "Nữ nhân này tâm cơ đủ sâu, lá gan đủ lớn, tâm tư cũng đủ tàn nhẫn, thật sự là nhân vật có thể làm được việc tàn nhẫn."
Nhìn nàng ta viết xuống những việc đã trải qua tránh nặng tìm nhẹ, ở một khắc nàng ta mở mắt biết rõ ràng tình thế kia, nàng ta đã mưu tính vì chính mình.
Tô Oanh cũng không cảm thấy tính toán vì chính mình có vấn đề gì, nhưng nếu vì đạt được mục đích của mình mà tổn thương người vô tội, việc này ở chỗ nàng là không cho phép.
Lúc này, nếu không phải là người nhà Nguyệt Lượng chủ động tìm nàng, để nàng phát hiện vấn đề, bọn họ sẽ rơi vào bẫy rập Chu Tưởng Dung tỉ mỉ bày ra.
Lúc này, sắc mặt Tô Oanh càng thêm thâm trầm: "Tuy đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng thư viện nữ tử không thể đóng."
Tiêu Tẫn vỗ nhẹ bả vai nàng nói: "Việc này ta đã nghĩ tới, đến lúc đó sẽ khiến bá tánh vô cùng tin tưởng với nàng."
Tô Oanh hơi gật đầu, có một số việc, vẫn phải làm. ...
Chu Tưởng Dung là trọng phạm, bị nhốt ở thiên lao không có khả năng chạy đến trong phòng giam.
Nàng ta bị Tô Oanh cắt đứt gân tay gân chân, sau khi bị ném vào đại lao chỉ có thể giống một con rối đứt tay đứt chân ngồi ở trên mặt đất đầy con gián chuột hôi.
Chu Tưởng Dung không cam lòng, quá không cam lòng!
Từ một khắc nàng ta bị nhốt vào kia vẫn đang nghĩ lại rốt cuộc một bước nào của mình xảy ra vấn đề, cuối cùng nàng đưa ra kết luận là nàng ta quá nóng vội, cũng xem nhẹ thực lực của đối thủ.
Tô Oanh, thật sự là một đối thủ mạnh mẽ.
Nếu lại cho nàng ta một chút thời gian...
Ngoài nhà lao đột nhiên vang lên một tiếng bước chân, giây lát, cửa nhà lao bị người mở ra.
Chu Tưởng Dung nâng mí mắt, đã thấy một người mặc áo choàng màu đen đi đến.
Mặc dù không nhìn thấy mặt của đối phương, Chu Tưởng Dung cũng biết, nàng chính là Tô Oanh.
"Ta vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc ta làm sai chuyện gì mà khiến nương nương oán hận ta như thế, chuyện thư viện để ta gánh cũng thôi, ta đều nghèo túng thành cái dạng này, sao nương nương còn nhẫn tâm tới chê cười ta?"
Tô Oanh rũ mắt nhìn nàng ta: "Tiêu Thế Hàng biết ngươi bị bắt sau đó không ngồi yên được, muốn thử hết mọi biện pháp điều động nhân mạch trong tay muốn gặp ngươi một lần."
Chu Tưởng Dung nghe vậy châm biếm một tiếng: "Làm buôn bán não rất là linh hoạt, nhưng hắn ta thiếu ngoan tuyệt và gan lớn của người làm chính trị, cũng khó trách không lên được mặt bàn lớn."
"Bổn cung đồng ý rồi."