Chu Tưởng Dung đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại Tô Oanh, ánh mắt lạnh nhạt trở nên tàn nhẫn.
"Tô Oanh!"
"Ôn chuyện với hắn ta đi." Tô Oanh nói xong xoay người đi ra ngoài.
"Ta không gặp hắn ta, ta không cần gặp hắn ta!" Bóng dáng Chu Tưởng Dung tức giận rống to về phía Tô Oanh.
Cửa nhà lao lại bị người đẩy ra lần nữa, Tiêu Thế Hàng mặt đầy vội vàng bước nhanh đến.
Nhìn Chu Tưởng Dung trên người đều máu ngồi dưới đất vẫn không nhúc nhích hắn ta sốt ruột tiến lên: "Dung nhi, nàng thế nào? Nàng đừng sợ, ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu nàng ra ngoài."
"Là ai bảo ngươi tới, cút đi, lập tức cút cho ta!" Chu Tưởng Dung rống giận với Tiêu Thế Hàng.
Tiêu Thế Hàng lại lắc đầu nói: "Dung nhi, mặc kệ trả giá đại giới gì, ta đều sẽ cầu Hoàng Hậu tha cho nàng một mạng."
Chu Tưởng Dung nhìn bộ dáng hắn ta sốt ruột cười lạnh một tiếng, vốn Tiêu Thế Hàng là một lá át chủ bài cuối cùng của nàng ta, nàng ta đoán Tô Oanh sẽ không lập tức muốn mạng của nàng ta, nàng ta cần phải sống để tội danh của nàng ta bị công bố với hậu thế, ở một ngày bị đưa ra thẩm phán cuối cùng kia, chính là cơ hội tuyệt hảo để nàng ta chạy trốn.
Lúc trước nàng ta đã sớm tính toán tốt tất cả, nàng ta giấu người của mình ở bên người Tiêu Thế Hàng, chỉ cần Tiêu Thế Hàng không xảy ra chuyện, nàng ta còn có một vương bài cuối cùng, nhưng hiện tại Tiêu Thế Hàng tự mình đưa lên cửa, người của hắn ta khẳng định cũng chạy không thoát.
Tinh thần cả người Chu Tưởng Dung như là bị người rút ra vậy, cả người đều gục xuống xuống, nàng ta nhìn Tiêu Thế Hàng một bộ dáng thâm tình chân thành lên tiếng cười nhạo.
"Tiêu Thế Hàng, ngươi là đang sợ ta lộ ra chuyện ngươi muốn tạo phản sao?"
Sắc mặt Tiêu Thế Hàng khẽ biến, nhưng vẫn cứng rắn cãi lại nói: "Dung nhi đang nói cái gì vậy, ta muốn cứu nàng, là bởi vì không muốn nhìn nàng chết!"
Nụ cười lạnh trên mặt Chu Tưởng Dung càng sâu hơn: "Đến lúc này còn nói mời nói yêu với ta, vậy tốt, ngươi và ta đều không trốn thoát, vậy chúng ta cùng chết đi."
Ánh mắt quan tâm của Tiêu Thế Hàng dần trầm xuống, vội vàng trên mặt cũng biến mất hầu như không còn: "Ngươi nói cái gì?"
Chu Tưởng Dung cười nói: "Ngươi nói xem?"
Lúc trước sau khi tiếp xúc với Tiêu Thế Hàng, nàng ta đã biết hắn ta là người có dã tâm ta, cũng bởi vậy làm không ít chuyện, sở dĩ hắn ta tin tưởng nàng, đương nhiên cũng không có khả năng là bởi vì tinh yêu gì, mà là thấy được giá trị lợi dụng ở trên người nàng ta.
Nếu không phải hắn ta cảm thấy mình có tác dụng, lại như thế nào sẽ giúp mình.
"Ngươi tìm mọi cách tới gặp ta, là muốn biết rốt cuộc ta có lộ chuyện của ngươi ra hay không, ta nói cho ngươi Tiêu Thế Hàng, ta chết, ngươi cũng đừng nghĩ sống!"
"Bốp!"
Tiêu Thế Hàng hung hăng đánh một bạt tai ở trên mặt nàng ta, bộ mặt trở nên dữ tợn: "Tiện nhân, tiện nhân!"
Tô Oanh đứng ở ngoài cửa nhà tù, trên mặt đầy lạnh lẽo, chó cắn chó, thật sự thú vị.
Cũng không biết Tiêu Thế Hàng làm những việc này ở sau lưng, Giang Ninh Vương biết được hay không.
"Đừng cho bọn họ cơ hội nói lỡ miệng, bắt Tiêu Thế Hàng lại, nói Chu Tưởng Dung cái gì đều chiêu."
"Đúng vậy."
Tiêu Tẫn nói, Tiêu Thế Hàng là người cực kỳ thông minh, khi tuổi nhỏ còn được danh sư dạy dỗ, là một hài tử có dã tâm lại thông minh, nhưng ở sau khi Giang Ninh Vương năm lần bảy lượt xảy ra vấn đề, Tiêu Thế Hàng dứt khoát kiên quyết lựa chọn làm thương nhân, đây là điều tất cả mọi người không nghĩ tới.
Khi còn bé Tiêu Tẫn cũng thông minh, đã thành cái đinh trong mắt Tiêu Thế Hàng, âm thầm tìm không ít phiền toái cho hắn.
Tiêu Tẫn nói, hắn không tin người như vậy sẽ cam tâm cả đời khuất cư dưới người.
Sau khi Tiêu Thế Hàng biết được Chu Tưởng Dung bị bắt, lập tức tìm được đại thần và thế gia lúc trước của hắn âm thầm liên hệ.