Để cho bọn họ ra mặt, sau khi tin tức này truyền tới tai Tiêu Tẫn, hắn lớn mật suy đoán, Tiêu Thế Hàng là có dã tâm lớn hơn nữa.
Đêm nay, hắn dùng kế để Tiêu Thế Hàng nhìn thấy Chu Tưởng Dung, chính là muốn chứng minh phỏng đoán của hắn chính xác hay không.
Không nghĩ tới, hai người một lời không hợp đã lòi ra.
Ngày hôm sau việc Tiêu Thế Hàng bị bắt này mới truyền tới tai Giang Ninh Vương, chủ yếu là một đêm trước không ai biết Giang Ninh Vương ở đâu, là buổi sáng ngày hôm sau bản thân ông ta đã hồi phủ sau đó quản gia mới nói chuyện này cho ông ta.
"Đang yên đang lành sao hắn lại bị bắt?" Vẻ mặt Giang Ninh Vương ngây ngốc: "Hắn phạm vào chuyện gì?"
"Tiểu nhân cũng không biết, nếu không Vương gia tiến cung đến trước mặt Hoàng Thượng hỏi một chút?"
Giang Ninh Vương theo bản năng muốn từ chối, nhưng rốt cuộc là nhi tử của mình, vẫn là túi tiền của mình, dù sao cũng phải biết rõ ràng rốt cuộc hắn phạm vào chuyện gì.
"Đi, chuẩn bị xe, tiến cung."
Giang Ninh Vương đợi ở ngoài Ngự Thư Phòng một canh giờ mới gặp được Tiêu Tẫn.
"Tham kiến Hoàng Thượng."
Tiêu Tẫn ngước mắt nhìn về phía Giang Ninh Vương, thấy dưới mí mắt ông ấy đặc biệt sưng vù, vừa thấy chính là tối hôm qua không ít tạo tác.
"Vương thúc đứng lên đi."
Giang Ninh Vương đứng lên, do dự một lát mới nói: "Hoàng Thượng, nghe nói nhi tử bất hiếu kia của ta bị bắt, cũng không biết tiểu tử kia phạm vào chuyện gì? Hoàng Thượng cũng đừng chấp nhặt với hắn, chỉ là người làm buôn bán, trên người đều là mùi tiền, làm việc không chu toàn."
Tiêu Tẫn chậm rãi ngồi thẳng người, đôi tay giao nhau ở bụng nhìn Giang Ninh Vương nói: "Không biết ý đồ tạo phản, có tính là tội lớn không."
"Tạo phản này không... Cái gì? Tạo phản?" Giang Ninh Vương thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Đây, sao có thể? Hoàng Thượng, việc này có phải có hiểu lầm gì hay không Hoàng Thượng?" Giang Ninh Vương sắp khóc, việc khác đều dễ nói, nhưng đây chính là tạo phản, tạo phản là phải rơi đầu! Cái loại chết cả nhà này!
Ông ta biết nhi tử của mình có dã tâm, nhưng ông ta không biết dã tâm của hắn ta lớn như vậy!
"Hoàng Thượng thứ tội, đây khẳng định là có hiểu lầm gì đó, hắn chỉ biết gảy bàn tính nào có thể tạo phản gì Hoàng Thượng..."
Tiêu Thế Hàng có dã tâm tạo phản, cũng âm thầm lung lạc một ít quan viên, nhưng xác thật còn chưa làm ra động tác tạo phản thực chất, cho nên lúc định tội, thật đúng là không định đến tội danh tạo phản.
Nhưng Tiêu Tẫn không nói, chỉ nhìn Giang Ninh Vương giống kiến bò trên chảo nóng gấp đến độ xoay vòng.
"Tạo phản, nặng thì cả nhà bị trảm, cho dù là nhẹ nhất đều phải phán lưu đày, trẫm cũng là vương thúc nhìn lớn lên, cũng biết tính tình của vương thúc, biết lần này là vương thúc bị hắn liên lụy."
"Đúng đúng đúng, chính là bị hắn liên lụy, Hoàng Thượng ngài khai ân, đừng, đừng trảm cả nhà, xét nhà, xét nhà cái gì ta cũng đều giao ra, ta tuyệt đối không hề giữ lại!"
Đôi mắt của Tiêu Tẫn u tối, hắn sẽ không giết Giang Ninh Vương, ông ta vẫn còn một nhi tử canh ở đất phong.
Nhưng, Tiêu Thế Hàng, cần phải chết!
"Hoàng Thượng, ta có thể gặp nhi tử bất hiếu kia một lần hay không?" Giang Ninh Vương suy nghĩ vẫn mở miệng, có một số việc dù sao cũng phải hỏi rõ ràng.
Việc này là không hợp quy củ, nhưng Tiêu Tẫn vẫn vô cùng thiện lương đồng ý.
"Trẫm rất tức giận, nhưng mềm lòng, vương thúc đi đưa hắn đoạn đường cuối cùng đi."
Giang Ninh Vương nhìn vẻ mặt Tiêu Tẫn buồn bã cảm động hít mũi, con của ông ta chính là muốn tạo phản, chất tử của ông ta lại còn rộng lượng như vậy: "Cảm ơn Hoàng Thượng, ngài nhất định có thể sống lâu trăm tuổi!"
Tiêu Tẫn: "..."
Khi Giang Ninh Vương bị đưa tới thiên lao, ghét bỏ che cái mũi lại, mùi nơi này thật sự là quá khó ngửi.
Tiêu Thế Hàng cũng là trọng phạm, bị nhốt ở chỗ sâu nhất trong phòng giam.