Vẻ mặt của Tiêu Tẫn đen tối: "Là người có tâm cơ và dã tâm."
"Trên đời này, tất cả chuyện tàn nhẫn đều vì tham lam và dục vọng của người dựng lên, nàng ta có thể không cam lòng với hiện trạng, nhưng không nên không từ thủ đoạn."
"Chàng thật buông tha cho Giang Ninh Vương như vậy?"
"Ông ta không đủ để lo lắng, con thứ của ông ta còn ở đất phong, nếu động vào ông ta, chẳng phải là cho đất phong bên kia lấy cớ tạo phản sao." Hai năm trước Sở quốc đánh giặc quốc khố đã hao tổn quá nhiều, nếu hiện tại nội loạn, sẽ chỉ làm quốc gia hao tổn lớn hơn nữa, đây cũng không phải là chuyện gì tốt, đặc biệt hiện tại trong triều đình còn chưa hoàn toàn ổn định.
Tô Oanh ừ tiếng, những việc này nàng không muốn hỏi quá nhiều, Tiêu Tẫn có thể xử lý là được.
"Đói bụng không?"
Bọn họ ăn cơm chiều mới đến đây, theo lý thuyết Tô Oanh không thể đói.
Nhưng nghe hắn vừa hỏi như vậy, hình như nàng lại hơi đói bụng.
"Hồi cung đi ăn?"
Tiêu Tẫn lắc đầu, phân phó một câu với xa phu sau đó mới nói với nàng: "Dẫn nàng đi một chỗ, nơi đó có một điểm tâm ăn rất ngon."
Tô Oanh cảm thấy Tiêu Tẫn là người không có dục cầu gì với phương diện ăn uống, khó có được hắn sẽ chủ động dẫn mình đi ăn cái gì đó.
Lúc này, trên đường cái náo nhiệt ban ngày đã không có người đi đường, nhưng xe ngựa di chuyển tới một đường phố nhỏ không thu hút, ánh sáng ngoài xe ngựa trở nên sáng sủa lên.
Tô Oanh đi theo Tiêu Tẫn xuống xe, nhìn cảnh tượng trước mắt, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Nơi này là phố chợ đêm?"
Tiêu Tẫn gật đầu, nắm tay nàng đi ở trên đường cái.
Trước quầy bán hàng rong đều treo hai đèn lồng màu vàng, khiến toàn bộ đường phố đều bị một ánh sáng ấm áp vây quanh.
"Ừ, trước kia ta luôn từ trong cung trốn ra đây ăn một thứ, hương vị kia đến bây giờ ta còn nhớ rõ."
Tiêu Tẫn dẫn theo Tô Oanh đi qua một cầu đá nho nhỏ đến trước mặt một lão gia tử đầu tóc hoa râm.
Còn chưa tới gần, Tô Oanh đã ngửi thấy một mùi hương dầu chiên, nháy mắt câu dẫn con sâu của nàng thèm ăn ra.
"Đại gia, khoai viên còn không?" Tiêu Tẫn nhìn một đám viên vàng trong nồi dầu chiên, đáy mắt lộ ra tia thèm khát.
"Có, năm đồng một xiên, các ngươi muốn bao nhiêu?" Lão gia tử có thể tuổi đã lớn, động tác không quá nhanh nhẹn, nhưng tay khuấy viên trong nồi lại vô cùng ổn định.
"Trước cho ta hai xiên."
"Được rồi, lập tức là có."
Tô Oanh ở bên cạnh nhìn, thấy lão gia tử nghiền một ít khoai từ một cái chén lớn, sau đó cuộc tròn lại thả vào trong bột mì bọc một vòng rồi ném vào trong chảo dầu.
Bước làm thoạt nhìn lại đơn giản, hoàn toàn không có bất kì hàm lượng kỹ thuật gì, Tô Oanh rất tò mò, đồ ăn nhỏ như vậy sao có thể khiến Tiêu Tẫn mắt trông mong dẫn theo nàng lại đây ăn.
Rất nhanh, viên đã chiên xong.
Lão gia tử dùng xiên tre xâu một đám viên đã chiên xong lại bôi một lớp mật ong hơi mỏng ở bên trên.
"Được rồi, các ngươi cầm lấy."
Lúc này Lão gia tử mới ngẩng đầu, đưa hai xiên viên cho bọn họ.
Tiêu Tẫn duỗi tay tiếp nhận nói lời cảm ơn.
Lão gia tử nhìn Tiêu Tẫn, cẩn thận đánh giá.
"Là con khỉ con kia sao? Chỉ chớp mắt đều lớn rồi, thú thê chưa?"
Con khỉ con?
Tô Oanh cười như không cười nhìn về phía Tiêu Tẫn, ngoại hiệu của tiểu tử này cũng không ít.
Tiêu Tẫn cũng không ngại xưng hô của đại gia, chỉ cười nói: "Vâng, rất nhiều năm không tới, không nghĩ tới lão gia tử ngươi còn ở đây."
Cụ ông nở nụ cười: "Ở đây, chỉ cần còn sống, ta vẫn luôn làm."
Tiêu Tẫn thổi thổi, không nóng nữa sau đó mới đưa đến bên miệng Tô Oanh.
Vừa rồi Tô Oanh đã bị mùi hương này hấp dẫn, cũng không màng nó có phải còn rất nóng hay không đã cắn xuống một miếng.
Khi môi chạm vào viên, da vừa ngọt lại giòn, cắn xuống một miếng sau đó là miệng đầy mùi khoai sọ, thậm chí bên trong còn có thể ăn ra mùi hoa nhàn nhạt.