Từng lớp hương vị dần dâng lên, khó trách có thể làm Tiêu Tẫn tôn tử hoàng gia này vẫn luôn nhớ thương.
Tiêu Tẫn nhìn nàng, đáy mắt vẫn là tia sủng nịch: "Ăn ngon không?"
Tô Oanh liếm môi: "Ăn ngon."
Cụ ông nhìn hai người cười đến đôi mắt đều nheo lại: "Lúc trước lão đầu nhi nói sau này tiểu tử ngươi khẳng định là sẽ thương tức phụ, chỉ là sau khi tiểu tức phụ này lớn lên sao giống như thay đổi thành người khác vậy? Hắc, thật đúng là nữ lớn mười tám thay đổi, càng đổi càng đẹp."
Tô Oanh nhướng mày, cười như không cười liếc mắt nhìn Tiêu Tẫn một cái.
Giữa mày Tiêu Tẫn giật giật, trả tiền sau đó dẫn theo Tô Oanh rời đi.
Tô Oanh lấy khoai viên trong tay hắn một miếng một cái: "Xem ra trước kia ngài đã từng dẫn tiểu tức phụ đi ăn viên."
Tiêu Tẫn chớp mắt, vẻ mặt cực kỳ vô tội: "Muốn nghe giải thích sao?"
"Không nghe, không cần thiết, dù sao hiện tại chàng cũng là của ta."
Tiêu Tẫn khẽ cười một tiếng, tiếng cười trầm thấp từ lồng ngực vang ra, mỗi một lỗ chân lông đều đang kêu gào sung sướng lúc này của hắn.
"Được, ta chính là của nàng, vĩnh viễn đều chỉ là nàng."
Tô Oanh nhìn viên hắn không ăn hết trong tay, duỗi tay đoạt lại, ăn vào.
"A, ăn ngon!"
Mắt đen của Tiêu Tẫn nhìn vào điểm sáng trong mắt phượng của nàng, đó là tia sáng chiếu sáng lên nàng, cũng là tia sáng của hắn.
Đêm nay, khuya hai người mới trở lại trong cung, vẫn là đi vào từ cửa sau hoàng cung.
Trương Thư Minh ngửi mùi khói trên người hai người, mới nghĩ hai phu này này khẳng định không làm chính sự đi.
Ai có thể tưởng được, vua của một nước và nhất quốc chi mẫu về hoàng cung còn phải lén đi cửa sau...
Rất nhiều ngày sau, Tô Oanh tự mình đến thư viện bắt đầu chỉnh đốn, mỗi người đều tự mình xem qua, sau khi nàng gật đầu, người mới có thể ở trong thư viện.
Thư viện đã xảy ra chuyện một lần như vậy, đã khiến cho cả thư viện đều sinh ra nguy cơ tin tưởng, nếu về sau lại có chuyện gì đó không tốt xảy ra, uy tín toàn bộ thư viện sẽ không còn sót lại chút gì.
Xử lý xong việc của thư viện, Tô Oanh đi tới một tiểu biệt viện bình thường trong kinh thành.
Một nhà Triệu đại thúc thấy Tô Oanh tới, kinh sợ trực tiếp từ trên ghế đứng lên.
Ngày đó sau khi toàn gia bọn họ đã được dàn xếp tới biệt viện này, vẫn luôn ở đến bây giờ.
Triệu đại thúc bọn họ cũng ở lúc xong việc mới biết được, người không ghét bỏ phòng gian bần dân của bọn họ chút nào, vui vẻ khen bánh đánh của bọn họ ngon lại là đương kim Hoàng Hậu.
"Tham kiến Hoàng Hậu nương nương."
Tô Oanh tiến lên đỡ bọn họ: "Nếu ở bên ngoài, không cần giữ lễ tiết, giống lúc trước gọi ta một tiếng phu nhân là được."
Triệu đại thúc liên tục lên tiếng: "Phu nhân, mau, mau vào nhà ngồi."
Tô Oanh đi theo bọn họ vào nhà: "Đến bên này ở đã quen chưa?"
"Cảm ơn phu nhân quan tâm, nơi này rất tốt, chúng ta sống cả đời cũng chưa từng ở nơi tốt như vậy."
Tô Oanh thấy sắc mặt bọn họ đều tốt hơn lúc trước không ít: "Nguyệt Lượng thế nào?"
Nói đến Nguyệt Lượng, sắc mặt người một nhà thoáng trầm xuống.
Tô Oanh vừa nhìn đã hiểu ra: "Ta đi xem nàng."
Nguyệt Lượng được sắp xếp an trí ở một gian phòng hậu viện, nha hoàn canh giữ ở ngoài cửa hành lễ với Tô Oanh sau đó đẩy cửa phòng ra để nàng đi vào.
Tô Oanh ý bảo tất cả mọi người chờ ở ngoài cửa, chỉ một mình nàng vào phòng.
Ánh sáng trong phòng rất tốt, một ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên người Nguyệt Lượng, như có thể xua tan khói mù trên người nàng.
Nguyệt Lượng nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, thấy người đến là Tô Oanh thì hơi kinh ngạc.
"Thân thể khỏe chưa?"
Nguyệt Lượng đã nghe ra là giọng của Tô Oanh, phụ mẫu nói cho nàng, là Hoàng Hậu cứu nàng, nhưng nàng không rõ, người hại nàng thành như vậy không phải là Hoàng Hậu sao?
Cho đến khi thấy Tô Oanh, nàng ấy lựa chọn tin tưởng phụ mẫu nói, nàng tin tưởng tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng ấy.
"Tỷ... Hoàng Hậu nương nương."