Tô Oanh đi đến trước giường nàng ấy ngồi xuống, khí sắc của nàng ấy thoạt nhìn đã tốt rất nhiều, nhìn tinh thần vẫn không tốt lắm.
"Thân thể đỡ chưa?"
Nguyệt Lượng chậm rãi gật đầu, đau xót thân thể đã không có trở ngại, khó chính là đau đớn trong lòng, sợ là không dễ dàng được xoa dịu như vậy.
"Nguyệt Lượng, ngươi biết trăng sáng trên bầu trời là được chiếu sáng như thế nào không?"
Nguyệt Lượng nghi hoặc nhìn nàng.
Tô Oanh nói: "Trăng sáng bầu trời là được ánh mặt trời chiếu sáng lên, tỷ tỷ hy vọng, ánh sáng bên ngoài không chỉ có thể chiếu sáng mặt trăng trên bầu trời, cũng có thể chiếu sáng Nguyệt Lượng ngươi, ngươi không muốn ở kinh thành, tỷ tỷ sắp xếp cho các ngươi đi nơi khác, cho một nhà các ngươi đến nơi không ai quen biết các ngươi nghênh đón ánh mặt trời một lần nữa, được không?"
Nguyệt Lượng nhìn Tô Oanh vành mắt dần đỏ ửng: "Tỷ tỷ, ta thật sự còn có thể bắt đầu lại một lần nữa sao? Ta còn xứng nhìn thấy ánh sáng sao?"
Tô Oanh nắm chặt tay của nàng ấy: "Chỉ cần ngươi nguyện ý, trước mắt đã có ánh sáng đang chờ ngươi."
Nguyệt Lượng nức nở một tiếng ghé vào đầu vai Tô Oanh khóc.
"Tỷ tỷ, ta nguyện ý, ta muốn lại nhìn thấy ánh sáng lần nữa."
"Được."
Lúc trước Tô Oanh đã tính toán tốt, đưa những nữ tử đã chịu tổn thương đó đi.
Đưa đến một nơi không ai quen biết các nàng, khiến các nàng bắt đầu một lần nữa, việc này với các nàng mà nói, có lẽ là sắp xếp tốt nhất.
Sau khi xác định ý tưởng của Nguyệt Lượng, Tô Oanh từ trong phòng đi ra, nói mấy địa phương cho Triệu đại thúc bọn họ để cho bọn họ tự lựa chọn, mặc kệ bọn họ đi nơi nào, nàng đều có thể khiến cho bọn họ ổn định cắm rễ ở bên kia.
"Sau khi các ngươi đi qua, bổn cung sẽ để người chuẩn bị một căn nhà cho các ngươi, không lớn, nhưng cũng đủ người một nhà các ngươi cư trú, đinh tịch cũng đều sẽ chuẩn bị tốt cho các ngươi, các ngươi tới nơi nào, nếu nguyện ý vẫn làm nghề nghiệp lúc trước, nếu không muốn, bổn cung cũng sẽ sắp xếp chuyện cho các ngươi, xem các ngươi lựa chọn như thế nào."
Điều kiện sinh hoạt như vậy, nếu ở lúc trước bọn họ cũng không dám nghĩ.
Suy xét đến tình huống của Nguyệt Lượng, cả nhà thương nghị xong, quyết định tìm một nơi cách kinh thành khá xa lại cách gần quê nhà đặt chân.
Xác định xong, Tô Oanh để cho người sắp xếp.
"Chờ tình huống của Nguyệt Lượng ổn định, các ngươi nói với quản gia trong viện, ông ấy sẽ sắp xếp tốt tất cả cho các ngươi."
Người Triệu gia tự nhiên là ngàn ân vạn tạ.
Làm thỏa đáng chuyện này, cục đá vẫn luôn đè ở trong lòng Tô Oanh rốt cuộc cũng rơi xuống.
Trở lại cung, Tô Oanh nằm ngồi ở trên ghế quý phi nhắm mắt dưỡng thần.
Bạch Sương thấy thế tiến lên xoa bóp cho Tô Oanh, giảm bớt mỏi mệt trên người.
"Nương nương mệt mỏi thì nghỉ một lát đi, canh giờ hiện tại cũng chưa muộn, ngủ một giấc đại hoàng tử bọn họ cũng nên trở về."
Tô Oanh ừ một tiếng, trên người thả lỏng lại mơ màng ngủ.
Ngủ thật sâu, Tô Oanh cảm thấy trên mặt ngứa, nàng duỗi tay vỗ bay thứ kia, không bao lâu thứ kia lại tới nữa, nàng bực bội mở to mắt, đã thấy trong tay Nhị Bảo cầm lông chim cười hì hì nhìn nàng.
Lửa giận của Tô Oanh ở nháy mắt tiêu tán hầu như không còn: "Con tiểu phôi đản này." Nàng bắt lấy tay nhỏ của Nhị Bảo nhéo nhéo từ giường nệm ngồi dậy.
"Ca ca, nương tỉnh." Nhị Bảo quay đầu lại gọi ra ngoài cửa một tiếng.
Không bao lâu, đầu nhỏ của Đại Bảo đã từ ngoài cửa dò và đáng yêu gọi một tiếng: "Nương."
Mấy ngày nay Tô Oanh đều chạy ra ngoài cung, ban ngày cũng không thể nói chuyện với bọn họ: "Làm sao vậy Tễ nhi?"
Đại Bảo mím môi vẫy tay với Tô Oanh, Tô Oanh càng nghi hoặc hơn, không biết trong hồ lô của hai tiểu gia hỏa này muốn làm cái gì.
Nhị Bảo nắm tay Tô Oanh dẫn ra nội điện.
Đại Bảo đi vào trong thiên điện trước bọn họ một bước.