Tô Oanh mới vừa đi vào, đã thấy trên bàn đặt một trái đào mừng thọ to lớn, nàng nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc.
"Một lát nữa phải ăn cơm chiều, các con xác định ăn cái này các con còn có thể nuốt trôi sao?"
Hai tiểu gia hỏa cười hì hì nói: "Nương, cái này là chuẩn bị cho phụ thân."
Tô Oanh nhướng mày, đêm nay Tiêu Tẫn muốn ăn bánh bao?
"Linh Nhi, ta đã nói nương khẳng định quên mất."
Nhị Bảo vẻ mặt thất vọng chu cái miệng nhỏ nói: "Nương, hôm nay chính là sinh thần của phụ thân, người thật sự quên mất?"
Tô Oanh chớp mắt, đó là thật sự không nhớ rõ...
"Sao có thể, sao nương không biết sinh thần của phụ thân các con?"
"Vậy nương chuẩn bị lễ vật gì cho phụ thân?"
Không có!
Tô Oanh liếm môi, cố gắng nghĩ muốn cứu chữa như thế nào, hai đứa nhỏ đều chuẩn bị bánh bao lớn, nếu nàng không có gì thật sự là không nói nổi.
"Ừ, đương nhiên là thứ tốt, lát nữa các con đừng để cho phụ thân các con biết, nương sẽ đi lấy lễ vật mình chuẩn bị."
Tô Oanh nói xong chạy ra ngoài nhanh như chớp, lần trước nàng cơ linh dùng vòng tay sinh mệnh qua một cửa, hôm nay nếu không có thành ý, sợ là Tiêu Tẫn sẽ không dễ dàng tính như vậy.
Nhưng hiện tại chuẩn bị cái khác đã không còn kịp nữa rồi, Tô Oanh suy nghĩ, bước chân xoay về phía Ngự Thiện Phòng.
Hôm nay là sinh nhật của Tiêu Tẫn, nhưng Tiêu Tẫn sớm có mệnh lệnh không cho làm, chỉ cần giống như bình thường là được, không cần làm chuẩn bị đặc biệt.
Nhưng Hạ đại thúc vẫn muốn chuẩn bị chút đồ đặc biệt cho Hoàng Thượng.
Khi Tô Oanh đến Ngự Thiện Phòng, Hạ đại thúc đang ở chuẩn bị bữa tối đêm nay, người khác làm giúp đều vội không dừng được.
"Hạ đại thúc, làm cái gì vậy?"
Hạ Thủ Nghĩa nghe thấy giọng của Tô Oanh cuống quít ngẩng đầu lên, thấy Tô Oanh đứng ở cửa sổ dò cái đầu nhìn xung quanh trong phòng nhanh giao cái muỗng trong tay cho giúp việc bếp núc đi ra ngoài nhà bếp.
"Sao nương nương đến đây? Chỗ này đầy mùi khói lửa, đừng khiến nương nương bị ám mùi."
"Không có việc gì, chỉ là đến đây muốn tự mình ra tay làm cho Hoàng Thượng một chén mì trường thọ."
"Chuyện này giao cho ta đi nương nương."
Tô Oanh kiên trì lắc đầu.
Hạ Thủ Nghĩa kỳ quái nhìn Tô Oanh, Tô Oanh tuyệt đối không phải là một người thích tự mình xuống bếp, sao kiên trì một hai phải tự mình làm một chén mì...
"Đây là lễ sinh thần nương nương muốn tặng cho Hoàng Thượng?"
Tô Oanh nhướng mày, không phủ nhận.
Mày Hạ Thủ Nghĩa run lên, lễ vật này, có phải hơi có lệ hay không?
Nhưng nếu Tô Oanh muốn biểu đạt tâm ý của mình, Hạ Thủ Nghĩa để cho giúp việc bếp núc rửa sạch một cái nồi.
"Nương nương muốn làm mì trường thọ thế nào?"
Tô Oanh không biết, chẳng lẽ mì trường thọ này còn có thể có kiểu gì sao?
Hạ Thủ Nghĩa nhìn ra nghi hoặc của Tô Oanh giải thích nói: "Nương nương, dưa theo lẽ thường mì này là không có đa dạng gì quá lớn, nhưng nếu người làm cho Hoàng Thượng ăn... Làm chút đa dạng, có phải cũng có thể khiến cho Hoàng Thượng biết được tâm ý của ngài hay không?"
Tô Oanh cảm thấy một chén mì, dù là làm ra hoa hòa thì nó cũng chỉ là một chén mì mà thôi...
"Vậy ngươi nói, đa dạng gì, bổn cung đều làm."
Sau trời tối Tiêu Tẫn mới trở lại Phượng Loan Cung, hắn đi vào nội điện hai tiểu gia hỏa nghe thấy động tĩnh đã đi ra.
"Phụ thân đã trở lại."
Tiêu Tẫn hơi gật đầu, nắm tay bọn họ: "Vừa rồi đang làm cái gì, nương các con đâu?"
Nhị Bảo vừa muốn há mồm, đã bị Đại Bảo che kín miệng nói: "Nương nói có một chuyện quan trọng muốn làm, lập tức trở về."
Tiêu Tẫn nhìn bộ dáng thần bí của hai bảo tặc, nhướng mày.
Hai bảo bảo ngoan ngoãn vào phòng với hắn, thành thật ngồi ở ghế trên, hai mắt to thường thường nhìn lại ngoài cửa, bộ dáng mắt trông mong Tiêu Tẫn muốn làm bộ không biết cũng đều khó.
Tiêu Tẫn đứng lên, hai bảo bảo thấy vậy cũng chạy nhanh đứng lên theo.