"Nương, chúng con đã trở lại."
Tô Oanh đang ngủ gật ở dưới mặt trời, đã nghe thấy hai giọng nói vui sướng từ xa tới gần.
Nàng kéo ra một khe hở, đã thấy hai tiểu gia hỏa vui vẻ đi tới.
Đương nhiên, vui sướng chính là Nhị Bảo, Đại Bảo vẫn vô cùng có quy củ.
Nhưng tới trước mặt Tô Oanh, thần kinh vẫn luôn căng của Đại Bảo cũng dần lơi lỏng xuống.
Tô Oanh từ ghế bập bênh ngồi dậy, nhìn hai tiểu gia hỏa bị gió lạnh thổi đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, nhịn không được duỗi tay sưởi ấm cho bọn họ: "Lạnh không, về phòng trước đi."
Tiểu hài tử dương khí đủ là không cảm thấy lạnh, nhưng bọn họ thích nương cẩn thận quan tâm tỉ mỉ với bọn họ.
"Nương, Tễ Nhi có lễ vật tặng cho người."
Mặt mày Tô Oanh đều hớn hở, vẻ mặt chờ mong: "Tễ Nhi muốn tặng cho nương lễ vật gì?"
Đại Bảo lấy ra một túi tiền tinh xảo từ trên người mở ra, từ trong đổ ra một sợi tơ hồng, trên tơ hồng còn đính một hoa sen hẳn là dùng cục đá điêu khắc thành.
"Cái này, cái này đưa cho nương, bọn họ nói mang cái này lên, nương có thể bình an."
Đồ thoạt nhìn rất tinh xảo, Tô Oanh rất thích, chủ yếu đây là hài tử tặng cho nàng, nàng trực tiếp để cho Đại Bảo đeo lên cho nàng.
"Đẹp."
"Ca ca, Linh Nhi cũng muốn, bọn họ đều có, chỉ ta không có."
Đại Bảo đau lòng muội muội nên đưa tơ hồng giống Tô Oanh ra đeo cho Nhị Bảo.
"Được rồi, ta đeo của ta cho muội."
Lúc này Nhị Bảo mới cười hì hì nhìn tơ hồng trong tay miễn bàn là đẹp rất nhiều.
"Thứ này Tễ Nhi lấy từ đâu?"
"Là Nhiếp Quân cho con, nói cái này là thánh vật thần tiên, để ở trên người là có thể phù hộ chúng ta bình an."
Nhiếp Quân là thư đồng Tiêu Tẫn chọn lựa cho Đại Bảo, là ấu tử trong phủ Trấn Bắc tướng quân, hài tử kia đã Tô Oanh gặp qua, thoạt nhìn khoẻ mạnh kháu khỉnh có hơi khờ.
"Cái này trong lớp chúng con có rất nhiều người có, bọn họ nói Bạch Liên đại tiên này rất lợi hại, con thỏ chết hắn một sờ cái con thỏ kia có thể sống lại."
Tô Oanh nghe được buồn cười, trên đời này không có thần tiên gì, khởi tử hồi sinh gì đó cũng chỉ là thủ đoạn ảo thuật mà thôi, nhưng hài tử còn nhỏ, nàng cũng không muốn phá vỡ ảo tưởng thơ ấu của bọn họ, tạm thời để cho bọn họ cho rằng như vậy đi.
Ngoài hoàng cung.
Lâm Thù Du cảm thấy ở trong phủ không thú vị, đã dẫn nha hoàn và bà tử tính đi dạo trên đường.
Buổi sáng ra ngoài nàng chơi đến mệt mỏi lúc sau tìm một gian tửu lầu nghỉ chân, chờ nghỉ ngơi đến không sai biệt lắm, Lâm Thù Du từ tửu lầu ra chuẩn bị hồi phủ.
"Bạch Liên đại tiên, hàng yêu trừ ma, pháp lực vô biên."
"Bạch Liên đại tiên, hàng yêu trừ ma, pháp lực vô biên."
Lâm Thù Du mới từ tửu lầu ra, đã thấy một đám người đã đi tới từ trên đường.
Lâm Thù Du thấy nhiều người như vậy không khỏi tò mò duỗi đầu nhìn xung quanh, nha hoàn bà tử đều nhanh bảo vệ nàng ấy ở sau người, miễn cho nàng ấy bị đám người va chạm.
Cũng không biết trên cầu thang ngoài tửu lầu bị người ném một vỏ chuối khi nào, Lâm Thù Du chỉ lo nhìn đám người, trong lúc nhất thời không chú ý tới dưới chân, một chân đã dẫm lên trên vỏ chuối, thân thể lảo đảo một cái, cả người đều ngã xuống mặt đất.
"A!"
Lâm Thù Du kinh sợ hét một tiếng, bụng không cẩn thận đập xuống thềm đá, nha hoàn bà tử ngăn ở trước mặt nàng ấy nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, thấy Lâm Thù Du ngã trên đất sợ tới mức không nhẹ, vội vàng tiến lên nâng Lâm Thù Du từ trên mặt đất lên.
"Đừng, đừng nhúc nhích, trước đừng động vào ta!" Lâm Thù Du cảm giác có một sóng nhiệt từ dưới thân chảy ra, nàng ấy sợ tới mức kinh hãi, nàng đã từng học y lý nhất định với Tô Oanh, lúc này không dám mạnh mẽ để bọn nha hoàn động vào nàng miễn tạo thành tổn thương lần thứ hai.