Bọn nha hoàn nghe nàng nói như vậy cũng không dám động, chỉ có thể ngồi dưới đất để nàng dựa vào.
Lâm Thù Du cũng cực kỳ sợ hãi trong lòng, bởi vì nàng đã ngửi thấy được một mùi máu tươi.
Bà tử đi theo tuổi lớn chút, thấy váy áo Lâm Thù Du đã bị nhiễm đỏ, lập tức cảm giác được chuyện không đúng: "Phu nhân trước không cần lộn xộn, lão nô lập tức đi tìm đại phu đến."
Lâm Thù Du là té ngã ở ngoài cửa tửu lầu, thời gian này đúng là lúc ăn cơm, cửa người đến người đi, nàng ngã như vậy một đã đưa tới không ít người vây xem.
Bọn nha hoàn nhanh lấy khăn che mặt ra đeo lên cho Lâm Thù Du, miễn cho nàng bị người nhận ra tạo thành ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của nàng ấy.
"Bạch Liên đại tiên, hàng yêu trừ ma, pháp lực vô biên."
Đúng lúc này, đám người bên kia đã đi tới, bởi vì một mảnh này có không ít người vây xem Lâm Thù Du, đường của đám người kia đã bị chặn, toàn bộ đội ngũ không đợi không ngừng tiếp tục đi.
Ở giữa đám người kia là cỗ kiệu tám người nâng, bốn phía trên cỗ kiệu đều quây vải, ánh mặt trời xuyên qua vải, có thể thoáng thấy một bóng dáng ngồi ngay ngắn ở trên bàn có hai chân bên trong.
Lúc này, một người đi đến trước mặt cỗ kiệu nói gì đó với người trong mảnh vải, giây lát, một giọng nói linh hoạt kỳ ảo trong mảnh vải vang lên.
"Bổn tọa đi xem."
Vải màu nhạt bị người xốc lên, một người ở dưới ánh nắng gần như là trắng đến trong suốt xuất hiện trước mặt người khác, đầu nàng ấy đội Quan Âm Liên, trên mặt còn đeo khăn che mặt màu trắng, mặc váy dài tuyết trắng, thoạt nhìn quanh người đều lộ ra một cổ tiên khí, khiến người không dám khinh nhờn.
Người đi theo thấy nàng ta đi ra, rối rít quỳ lạy trên mặt đất: "Cung nghênh Bạch Liên đại tiên."
Bạch Liên đại tiên đi đến nơi, mọi người đều không tự giác tránh ra một đường.
Lâm Thù Du cảm giác hô hấp của mình đều khó chịu, nàng ấy hối hận muốn chết, nếu không phải nàng ấy ham chơi ra ngoài cũng không thể xảy ra chuyện như vậy.
Ngay ở lúc nàng tràn ngập tuyệt vọng, một bóng dáng tuyết trắng xuất hiện ở trước mặt nàng ấy, nàng ấy từ giày trắng như tuyết kia nhìn lên, đã đối diện với đôi mắt từ bi kia của Bạch Liên đại tiên.
"Thì ra là bị ác quỷ kinh sợ Văn Khúc Tinh trong bụng." Bạch Liên đại tiên nói, tay mềm mại không xương muốn sờ soạng vào bụng Lâm Thù Du.
Những nha hoàn đó bản năng muốn ngăn cản, cũng không biết vì sao, ở lúc đối diện với tầm mắt của Bạch Liên đại tiên các nàng cảm giác được một lực uy hiếp mãnh liệt, kia không phải là phàm nhân có thể có.
Lâm Thù Du cũng ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn Bạch Liên đại tiên dừng tay mình ở trên bụng nàng ấy.
Trong miệng Bạch Liên đại tiên lẩm bẩm không biết niệm chú ngữ gì, chuyện thần kỳ đã xảy ra, Lâm Thù Du lại cảm thấy bụng của mình không đau!
Không bao lâu, Bạch Liên đại tiên thu tay của mình lại nhẹ giọng nói: "Văn Khúc Tinh và ngươi có duyên không phận, đừng có cưỡng cầu, trở về đi."
Lâm Thù Du còn không biết rõ ràng lời này của nàng ta là ý gì, đã thấy nàng ta xoay người rời đi.
Lúc này bọn nha hoàn cũng mới lấy lại tinh thần: "Phu nhân, người không có việc gì chứ?"
Lâm Thù Du chậm rãi lắc đầu, giống như thật sự không đau, thật là kỳ quái.
"Trước đỡ ta đứng lên đi."
Bọn nha hoàn thật cẩn thận nâng Lâm Thù Du lên.
Bá tánh vây xem thấy đều ngạc nhiên không thôi, rõ ràng vừa rồi Lâm Thù Du còn đau chết đi sống lại không nhúc nhích được, sao Bạch Liên đại tiên này tới sờ soạng một chút đã không có việc gì?
Bà tử cũng vội vã dẫn theo đại phu trở về.
"Phu nhân, phu nhân, đại phu tới, mau để đại phu nhìn xem đi."
Lâm Thù Du cũng lo lắng cho hài tử trong bụng, cũng không làm ra vẻ, trực tiếp để vị đại phu này bắt mạch cho nàng.