Nguyễn thái y khai phương thuốc điều dưỡng cơ thể, để Lâm Thù Du nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt trong một tháng này, tránh đau đớn quá độ, để tránh ảnh hưởng khôi phục của thân thể.
Giang Dương ý bảo bà tử tự mình đưa Nguyễn thái y rời đi.
Bọn nha hoàn thu thập cho Lâm Thù Du xong lúc sau cũng đều lui xuống, phòng trong cũng chỉ còn lại hai người Giang Dương và Lâm Thù Du.
Lúc Lâm Thù Du tỉnh lại, nàng ấy mở to đôi mắt đỏ bừng, đôi mắt mở to ngơ ngác nhìn đỉnh màn.
Giang Dương nắm tay nàng nhẹ giọng trấn an: "Đều do ta, rõ ràng nàng còn không muốn có hài tử nhanh như vậy, ta đã để cho ngươi có mang, nếu không phải là ta, nàng cũng sẽ không ăn khổ như vậy."
"Nàng đừng để ở trong lòng, chúng ta mới bao tuổi, vẫn còn có rất nhiều hài tử..." Giang Dương là người ăn nói vụng về, nói an ủi lăn qua lộn lại đều là những câu đó.
Lâm Thù Du chớp chớp mí mắt, đáy mắt đều là vẻ áy náy: "Việc này sao có thể trách chàng, nếu không phải ta ham chơi muốn đi ra ngoài, hài tử sẽ không có việc gì, lúc trước nương nương còn nói ta là người ổn trọng, hiện tại xem ra, ta nào ổn trọng..."
"Sao không ổn trọng, một mình nàng ở trong phủ không thú vị nghĩ đi ra bên ngoài một chút có gì sai, đừng lo lắng, sẽ tốt thôi."
Lâm Thù Du biết, theo thời gian trôi qua bi thương như vậy sẽ dần nhạt đi, nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.
Buổi tối này, không chỉ có trên dưới Giang phủ ngủ không an ổn, ngay cả Bạch Sương tâm tư đều khó an.
Trời đã tối rồi, hôm nay không phải Nguyễn thái y gác đêm ở trong cung, cho nên nàng không có biện pháp biết tình huống của Lâm Thù Du trước tiên.
Lúc trước nàng và Lâm Thù Du hầu hạ Tô Oanh, bên ngoài nàng ấy sẽ giành nói với Lâm Thù Du, nhưng từ khi lưu đày đến Bắc Hoang, giữa hai người đã sớm thành lập tình tỷ muội thâm hậu, nàng ấy thật sự để ý Lâm Thù Du, hiện giờ biết thân thể của nàng ấy xảy ra vấn đề, trong lòng đầy nhớ nhung.
"Bạch Sương, nếu cơ thể của ngươi còn không nhanh nhẹn ta sẽ đi nói cho nương nương một tiếng, để hôm nay ngươi lại nghỉ một ngày, chờ khỏe hơn lại đến trước mặt nương nương hầu hạ cũng không muộn."
Chu Khinh và Bạch Sương ở chung một phòng, tối hôm qua nàng ấy đã cảm thấy Bạch Sương hơi thất thần còn tưởng nàng ấy là bởi vì nguyệt sự không thoải mái dẫn tới.
Cơ thể của Bạch Sương đã không có không khoẻ, bên người Tô Oanh cũng chỉ có hai nàng hầu hạ bên người, nếu nàng không đi một mình Chu Khinh sợ là không lo liệu hết việc: "Ta không có việc gì, lát nữa ta đi qua, ngươi đi lấy đồ ăn sáng cho nương nương trước đi."
"Ngươi đừng cậy mạnh."
Bạch Sương lắc đầu: "Thật sự không có việc gì."
Thấy nàng ấy kiên trì, Chu Khinh không nói gì nữa.
Bạch Sương suy nghĩ, vẫn thừa dịp khoảng không này tới Thái Y Viện.
Từ Thái Y Viện trở về, Tô Oanh mới vừa dùng xong đồ ăn sáng, buông chén trà, nàng đã thấy vẻ mặt Bạch Sương mất hồn mất vía đứng ở đó.
"Bạch Sương, Bạch Sương?" Tô Oanh không tự giác nâng cao giọng, Bạch Sương sợ tới mức bỗng nhiên hoàn hồn.
"Nương nương?" Bạch Sương ý thức được chính mình thất thần, đầu gối nàng ấy mềm nhũn quỳ xuống ở trước mặt Tô Oanh: "Nô tỳ đáng chết."
Tô Oanh cầm táo ăn vào miệng, nàng vừa thấy bộ dáng này của Bạch Sương đã biết trong lòng nàng ấy có việc: "Làm sao vậy? Nói một chút đi."
Bạch Sương nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tô Oanh một cái, như đang do dự muốn nói với Tô Oanh hay không.
"Bạch Sương, ngươi đang cân nhắc cái gì!" Giọng của Tô Oanh lạnh lẽo, Bạch Sương sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
"Nô tỳ không dám, nô tỳ là lo lắng sẽ quấy nhiễu đến nương nương, là, là Lâm Thù Du, nô tỳ vừa mới từ Nguyễn thái y biết được, nàng ấy không cẩn thận mất thai."
"Mất thai?" Tô Oanh ngồi thẳng người dậy: "Đây là có chuyện gì?"