Bạch Sương chỉ có thể báo tình huống mình biết từ Nguyễn thái y bên kia cho Tô Oanh.
"Hiện tại khẳng định nàng ấy tự trách hỏng rồi, vừa rồi nô tỳ là đang do dự muốn xin nương nương nghỉ một ngày ra cung đi thăm nàng hay không."
Bởi vì mình không cẩn thận dẫn tới mất thai nhi, dựa theo tính tình của Lâm Thù Du, khẳng định hận không thể giết chính mình.
Rốt cuộc Tô Oanh không yên tâm, đã để Chu Khinh đi xuống chuẩn bị, nàng tự mình đi nhìn xem.
Từ ngày hôm qua Lâm Thù Du bị mất thai đến bây giờ cũng chưa ăn một thứ gì.
Hôm nay Giang Dương cũng đẩy công việc lại, toàn bộ hành trình canh giữ ở bên người Lâm Thù Du sợ nàng sẽ luẩn quẩn trong lòng.
Giang Dương thổi cháo nóng vài lần, muỗng một muỗng đưa đến bên môi nàng ấy: "Tốt xấu ăn một chút gì đi, bằng không cơ thể của nàng sao có thể khôi phục lại?"
Lâm Thù Du là thật sự ăn không vào, không chỉ ăn không vào, hiện tại nàng ấy thấy thức ăn thậm chí sẽ hơi buồn nôn.
"Giang Dương, ta không phải không muốn ăn, chỉ là cảm thấy khó chịu, chàng để kia trước đi, để ta nghỉ một chút..."
Giang Dương bất đắc dĩ thở dài một hơi, cầm khăn lau nước mắt ở khóe mắt nàng ấy.
"Lão gia, phu nhân, Hoàng Hậu nương nương tới rồi." Ngoài cửa vang lên tiếng thông báo vội vã của nha hoàn.
Hai người cũng chưa nghĩ đến Tô Oanh sẽ đến đây ở lúc này, chỉ là nghĩ đến cũng đúng, bọn họ đều mời thái y đến, Tô Oanh biết cũng là chuyện sớm muộn.
Giang Dương đứng dậy mới vừa đi đến ngoài cửa Tô Oanh đã vào sân.
"Tham kiến Hoàng Hậu nương nương."
Tô Oanh đi đến ngoài cửa dừng chân một chút: "Đứng lên đi."
"Vâng."
Tô Oanh xoải bước đi vào trong phòng, mặc dù qua một đêm, trong phòng này vẫn tràn ngập một mùi máu tươi nồng đậm, dù là hương trong lư hương đều không áp xuống được.
"Mở cửa sổ ra một ít, không cần đối giường là được, cho gian phòng này hít thở không khí."
Nha hoàn nghe vậy lên tiếng tiến lên, thoáng mở cửa sổ ra một ít, đã có một làn gió tự nhiên thổi vào, nhanh chóng tiến hành thay đổi không gian trong phòng, mùi máu tươi kia mới thoáng phai nhạt một ít.
"Nương nương..." Giọng nói của Lâm Thù Du như mèo kêu vang lên, giọng nói yếu ớt nghe thấy vô cùng đau đớn.
Tô Oanh hơi nhíu mày đi đến trước giường ngồi xuống, nếu nói khi vừa trở về, Lâm Thù Du là gầy như bị yêu quái hút khô tinh khí, vậy hiện tại nàng ấy suy yếu gần như trong suốt, đây là biểu hiện rõ ràng của mất máu quá nhiều.
Trước khi nàng ra cung đã hỏi qua tình huống của nàng ấy với Nguyễn thái y, biết nàng ấy chảy không ít máu, nhưng nếu đã xử lý, vậy không cần truyền máu khác.
Nhưng nàng vẫn không yên tâm mà bắt mạch cho nàng ấy.
Máu hư quá nghiêm trọng, nhưng bởi vì hiện tại toàn bộ trạng thái của nàng ấy đều vô cùng suy yếu, là không có biện pháp ăn đồ bổ quá mức, sẽ chỉ khiến nàng ấy hư bất thụ bổ.
"Thân thể quá suy yếu, thời gian ít nhất một tháng ngươi không cần ra khỏi đây, coi như là đang ở cữ đi."
"Nương nương, đều do ta..."
"Trách ngươi cái gì? Ai quy định thai phụ nhất định phải nhốt ở trong nhà đều không thể đi nơi nào? Đây là ngoài ý muốn, ngươi không cần suy nghĩ miên man."
Tô Oanh thấy bộ dáng đau đớn của nàng ấy vẫn thả giọng mềm mại: "Ta biết ngươi sẽ nhịn không được tự trách, nhưng Lâm Thù Du ta nói cho ngươi, hiện tại nếu ngươi không chuyên tâm điều trị tốt thân thể mà nói, trong vòng một hai năm này ngươi đều không thể có hài tử."
Sắc mặt Lâm Thù Du càng khó nhìn: "Nương nương, nương nương là nói sau này ta đều không thể sinh sao?"
Sắc mặt Tô Oanh lạnh nhạt, nghiêm túc nói: "Tuy không nghiêm trọng đến loại trình độ này, nhưng dựa theo trạng thái hiện tại này của ngươi, nếu khí huyết không dưỡng trở lại, là rất khó mang thai."
Giang Dương đứng ở bên cạnh, hơi sốt ruột muốn chen vào nói, hiện tại Lâm Thù Du đã rất tự trách đến yếu ớt rồi, Tô Oanh lại nói những lời này kích thích nàng ấy, chẳng phải trong lòng nàng ấy sẽ càng khó chịu hơn sao?