Bộ dáng Lâm Thù Du thoạt nhìn như là bị Tô Oanh dọa rồi, ở thời đại này con nối dõi là lớn nhất, nếu nàng ấy không thể mang thai, vậy nàng ấy và Giang Dương cũng phải chấm dứt.
Tô Oanh nói với Giang Dương: "Ngươi cho người đi nấu một chút cháo trắng lại đây, lại lấy một chút thức ăn khai vị."
Giang Dương đi xuống phân phó.
"Lâm Thù Du, trừ hồi quang phản chiếu ra, một người thân thể suy yếu có thể khôi phục nhanh chóng hay không vậy xem nàng muốn ăn gì, nếu ngươi có mâu thuẫn trong lòng với ăn cơm, thân thể của ngươi rất khó khôi phục lại ở trong khoảng thời gian ngắn."
Lâm Thù Du mím môi, tuy nàng ấy không nói, nhưng xác thật có ám chỉ muốn tuyệt thực trừng phạt mình trong lòng, nàng ấy vẫn là cảm thấy là bởi vì nàng ấy mà hài tử mới có thể mất.
"Nương nương, ta thật sự rất hối hận, ta không nên đi ra ngoài."
Tô Oanh trấn an vỗ tay nàng ấy: "Ngươi xem như đứa nhỏ này và các ngươi duyên phận không sâu như vậy, nhưng còn sẽ có hài tử khác tới tìm ngươi."
Hài tử mới vừa mất, muốn nói Lâm Thù Du có thể rất nhanh từ trong bi thương đi ra là rất khó, hôm nay nàng tới chính là muốn nhìn tình huống thân thể của nàng ấy, xác định không có vấn đề lớn nàng mới yên tâm.
Có Tô Oanh ở đây, tốt xấu gì Lâm Thù Du ăn một chút đồ vào, nhưng tiềm thức trong lòng nàng ấy ám chỉ, vẫn sẽ cảm thấy ăn cơm rất khó chịu.
Tô Oanh để cho Bạch Sương ở lại với nàng ấy, chờ tình huống của nàng ấy ổn định sau đó Bạch Sương lại tiến cung cũng không muộn.
Bạch Sương cũng lo lắng cho tình huống của Lâm Thù Du nên ở lại.
Khi rời đi, Giang Dương đưa Tô Oanh đến ngoài cửa.
"Hiện tại tình huống của Lâm Thù Du rất không ổn định, ta nói phương diện cảm xúc, nàng quá tự trách, hiện tại nàng cần một ít nghịch hướng kích thích, không cho nàng bởi vì tự trách đi làm hỏng thân thể của mình."
Đây là đang giải thích, nguyên nhân vừa rồi nàng sẽ nói những lời kia với Lâm Thù Du.
Giang Dương nghe xong hơi áy náy, hắn ta cũng là quan tâm sẽ bị loạn: "Là hạ quan hẹp hòi."
Tô Oanh lắc đầu: "Trước ở bên cạnh nàng đi, thật ra thân thể của nàng ấy không tốt như vậy, không dưỡng tốt sau này sẽ rất có hại."
"Vâng."
Tô Oanh nói xong lên xe ngựa chuẩn bị hồi cung.
Khi xe ngựa đi qua đường phố náo nhiệt thì ngừng lại.
Tô Oanh hơi nghi hoặc nhấc một góc màn xe lên nhìn ra bên ngoài, đã thấy có một số các phu nhân quý tộc thế gia từ một tòa trà lâu đi ra.
Những phu nhân thế gia này không có việc gì tụ ở bên nhau uống trà nói chuyện phiếm cũng không phải là chuyện kỳ quái gì, Tô Oanh cũng không để ở trong lòng.
Đợi trong chốc lát, xe ngựa còn chưa đi, cấm quân đi đến phía trước xem xét tình huống.
"Nương nương, đằng trước có xe ngựa chạm vào nhau, xe đều hỏng nên chặn toàn bộ đường lại, thuộc hạ đã phái người đi xử lý, vẫn xin nương nương chờ một lát."
Tô Oanh hơi gật đầu, tùy tay lấy điểm tâm trong ngăn kéo ra ăn.
Chu Khinh biết nàng đói bụng nhanh, mỗi lần đi ra ngoài đều sẽ đặt vài loại điểm tâm ở trên xe, khi trong xe nhàm chán là có thể ăn.
"Bạch Liên đại tiên, hàng yêu trừ ma, pháp lực vô biên."
Trên đường vang lên một tiếng ầm ĩ, khi Tô Oanh xuyên qua màn xe nhìn lại, đã thấy đoàn người đã đi về phía bên này.
"Thứ gì vậy?"
Chu Khinh nghiêng tai nghe nói: "Nương nương, hình như là đang nói Bạch Liên đại tiên gì đó."
Bạch Liên đại tiên? Hình như Tô Oanh từng nghe được ở nơi nào đó.
Nàng nuốt điểm tâm trong miệng vào, đột nhiên nhớ tới hình như là Đại Bảo nhắc qua với nàng, cậu bé nói cái gì mà, nói Bạch Liên đại tiên này là thần tiên rất lợi hại, trang sức tơ hồng bạch liên đưa cho nàng chính là lấy từ chỗ của Bạch Liên đại tiên này.
Tô Oanh nhìn trang sức trên cổ tay, sinh ra hai phần tò mò với Bạch Liên đại tiên này.