Trong chốc lát, cửa phòng bị đẩy ra, Tiêu Tẫn đã quay lại.
Hắn đang chuẩn bị lên giường ngủ tiếp thì đụng phải đôi mắt mơ màng của Tô Oanh: "Ồn quá nên nàng tỉnh à?"
Tô Oanh khẽ ừ một tiếng, xê dịch cơ thể vào phía trong giường.
Tiêu Tẫn nằm xuống bên cạnh, ôm người vào lòng, vỗ bả vai nàng nói: "Ngủ thêm chút nữa đi. Giờ đến lúc mặt trời mọc vẫn còn sớm lắm."
Tô Oanh nhắm mắt lại, hỏi trong cơn buồn ngủ: "Sao vậy?"
"Vũ Vương đã bị ám sát trước khi đến thành Kinh Châu, bây giờ vẫn đang không rõ tung tích."
Tô Oanh ậm ừ một tiếng rồi lại ngủ thiếp đi.
Tiêu Tẫn lại không ngủ được, hắn mở mắt đến tận khi Trương Thư Minh tới gọi.
Rửa mặt xong, Tiêu Tẫn lập tức thượng triều*.
*Thượng triều: thời cổ đại, các vị đại thần phải dậy sớm mỗi ngày để đứng đợi bên ngoài Ngọ Môn chờ hoàng đế "mở họp".
Tô Oanh nói muốn làm khu vui chơi, Triệu ma ma lập tức giúp nàng tìm tới vài thợ thủ công thông thạo nghề mộc.
Tô Oanh cảm thấy đây là lúc để khảo nghiệm kỹ năng và độ chuyên nghiệp của bọn họ, nàng lấy bản vẽ của mình ra: "Mọi người xem thử có thể làm được những thứ được vẽ trên đây không. Cái này là cầu trượt, phía bên đây là cầu thang, đứa nhỏ sẽ đi lên cầu thang và trượt xuống từ chỗ này. Cái đường trượt này phải mài cho trơn nhẵn, nếu không thì sẽ không trượt xuống được, hiểu không?"
Đám thợ mộc nhìn mấy thứ kì lạ mà Tô Oanh vẽ ra, sau khi nghe nàng giải thích tường tận, bọn họ cảm thấy làm mấy thứ này có vẻ cũng không khó lắm.
"Sau khi nghe nương nương nói thì tiểu nhân cũng có vài ý tưởng, đợi tiểu nhân trở về thương thảo rõ ràng, vẽ lại bản vẽ chi tiết rồi sẽ đem đến cho nương nương xem thử."
"Được, bổn cung tin tưởng các ngươi nhất định sẽ không khiến ta thất vọng."
Nói đến mức này rồi, đương nhiên là những người thợ thủ công này sẽ làm hết sức.
Sau khi mấy người thợ rời đi, Chu Khinh bưng bữa sáng vào: "Nương nương ăn chút đồ ăn sáng đi, tất cả vừa được nấu xong đấy."
Tô Oanh nhìn bánh cuộn thịt lừa trên dĩa, trực tiếp lấy một miếng bỏ vào miệng. Nàng rất thích gạo nếp, mềm mại, núng nính, cắn một miếng là lại muốn ăn thêm miếng nữa.
"Nương nương, nô tỳ nghe ngóng được không ít tin tức về Bạch Liên đại tiên."
Tô Oanh nhét bánh vào miệng, nghe vậy thì ừ một tiếng: "Ngươi nói đi."
"Thật ra Bạch Liên giáo này đã có từ lâu, khoảng chừng mười năm, là một tổ chức thờ phụng Bạch Liên đại tiên. Nương nương có thể hiểu giống như là tin Phật, tin đạo, những người này thì lại tin vào Bạch Liên đại tiên."
Ăn xong bánh cuộn thịt lừa, Tô Oanh lại cầm bánh mứt táo lên: "Bạch Liên đại tiên là thần thánh phương nào?"
Chuyện này thì Chu Khinh thật sự không biết, nàng ta hỏi nhiều người tin vào Bạch Liên đại tiên thì bọn họ đều không nói rõ ràng, chỉ nói là một thần tiên tách ra từ một Đạo giáo.
"Những giáo chúng kia sẽ đến giáo hội mỗi ngày để cầu nguyện cùng Bạch Liên đại tiên, việc này đã diễn ra rất nhiều lần rồi. Bạch Liên đại tiên kia hiện chân thân, giáo chúng sẽ lập tức điên cuồng chạy theo sau vị này suốt ngày, hi vọng nàng ấy có thể giúp họ thoát khỏi cảnh cơ cực."
"Bạch Liên đại tiên này đến từ đâu?"
Chu Khinh lắc đầu: "Chẳng qua là nghe nói đã tình cờ gặp được giáo chúng khi đang cầu nguyện trên núi Thiên Tuyết. Đó là một đêm đầy gió tuyết, Bạch Liên đại tiên bỗng nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ như vậy."
Sau đó, giáo chúng mời vị Bạch Liên đại tiên trở về, ngày nào cũng hầu hạ tận tình.
Tô Oanh ăn hết các món điểm tâm, gõ gõ đầu ngón tay lên bàn: "Vậy ngươi có nghe nói vị Bạch Liên đại tiên đã làm những gì không?"
Chu Khinh nói: "Ta có nghe được một số chuyện khá huyền bí, nhưng cũng không có gì quá đặc biệt."
Tô Oanh cảm thấy có niềm tin chính xác, nhưng vẫn sợ kiểu niềm tin này sẽ bị người có tâm cơ lấy để lợi dụng: "Lát nữa ngươi đến tìm Trương tổng quản, bảo nàng ta tìm cho ngươi hai người biết chút võ công và thông minh, lanh lợi, bảo họ lẻn vào trong giáo chúng của Bạch Liên đại tiên, dặn bọn họ nếu thấy chuyện gì hơi bất thường thì lập tức báo lại."
"Nô tì đã hiểu."