Vũ Vương bị ám sát, hiện giờ không rõ tung tích, sau buổi triều sáng, Tiêu Tẫn đã triệu tập một vài đại thần thân cận để bàn cách giải quyết vấn đề này.
Sau khi thông qua một phiên bàn bạc, mấy vị đại thần đều thống nhất quyết định sẽ nói rõ tình hình với quốc quân Nam Quốc trước rồi xem đối phương có phản ứng gì. Những người Nam Quốc còn lại thì trước hết nên đưa ra hải ngoại càng sớm càng tốt để tránh xảy ra rắc rối.
Nhưng mà với Tiêu Tẫn mà nói, điều quan trọng không phải là sự sống chết của Vũ Vương, mà là kẻ đứng sau sự ám sát Vũ Vương, rõ ràng là muốn khiêu khích tranh chấp giữa hai nước.
Khi Tiêu Tẫn viết thư cho quốc quân Nam Quốc, hắn đã nhấn mạnh nói rõ là có người muốn gieo rắc sự bất hòa, chỉ cần quốc quân Nam Quốc không ngốc thì sẽ không làm lớn chuyện này, nếu không thì đến lúc đó ai cũng bị bẽ mặt.
Sau khi các đại thần lui xuống, Trương thư danh cầm theo một chồng bản vẽ đến trước bàn làm chứng.
"Hoàng thượng, hôm trước nương nương nói muốn xây một khu vui chơi cho đại hoàng tử và các công chúa trong không gian đất trống của hậu cung. Người thợ nhận được chỉ thị của nương nương đã quay lại bàn bạc một phen sau mới vẽ ra bức tranh. Vẫn xin Hoàng thượng xem qua."
Bản vẽ này được đưa cho Tiêu Tẫn xem qua quá trình bắt đầu xây dựng.
Đêm qua Tiêu Tẫn đã nghe thấy Tô Oanh nói về nó, hắn cũng rất tò mò khu vui chơi này sau khi được xây dựng sẽ trông như thế nào.
"Cứ làm theo lời nương nương nói là được."
"Vâng."
Sau ba ngày nữa khu vui chơi sẽ bắt đầu xây dựng.
Đất trống đã bị bỏ hoang lâu như vậy, cỏ dại mọc um tùm bên trên, công nhân cần dọn sạch cỏ dại và lát gạch xanh.
Buổi sáng bắt đầu xây dựng, Tô Oanh đã dậy sớm.
"Nương nương, các công nhân bên kia đã bắt đầu làm việc rồi, người có muốn đi qua xem thử không?" Chu Khinh biết Tô Oanh để ý đến khu vui chơi này nên lúc nào cũng báo cáo lại tình hình bên đó cho Tô Oanh.
Tô Oanh gật đầu: "Ừm, qua đó xem xem."
Sau khi ăn sáng xong, Tô Oanh đi tới khoảng đất trống, các công nhân đang bận rộn tu sửa tường và lát gạch xanh.
Khoảng không gian trống này cũng không lớn, tổng cộng cũng chỉ có vài trăm căn nhà trệt mà thôi, nhưng nơi này hoàn toàn đủ để bọn trẻ nghỉ ngơi và chơi đùa.
Bên cạnh bãi đất trống còn có một cung điện bỏ hoang, đồng thời xây dựng khu vui chơi, Trương thư danh cũng nhờ người ta tiện thể tu sửa cung điện này tốt hơn, đến lúc đó để các chủ tử chơi mệt rồi vẫn có nơi nghỉ ngơi.
"Nương nương, người xem xem còn cần sắp xếp gì nữa không, người nói cho lão nô biết, lão nô sẽ lập tức sai người ta sắp xếp thêm."
Trương thư danh làm việc rất chu đáo, tỉ mỉ, chuyện gì nàng không nghĩ ra được thì ông ấy đều có thể nghĩ tới, vậy nên nàng chỉ cần giao công việc cho ông ấy là được: "Tạm thời không nghĩ ra, nếu như ngươi nghĩ ra thì có thể nói cho bổn cung biết."
"Vâng."
Thực ra việc làm ra công trình vui chơi dành cho đứa trẻ không khó chút nào, thêm vào đó lại là thứ Tô Oanh muốn nên các công nhân và người thợ đều làm việc rất chăm chỉ, chưa đầy nửa tháng đã làm xong.
Tô Oanh sẽ thích kiểu năng suất làm việc này.
Cung nữ truyền tin tức vừa lui xuống, Chu Khinh cười nói: "Hôm nay trời đã tối rồi, ngày mai nương nương có thể dẫn đại hoàng tử họ qua đó xem chút." Tuy nương nương không nói nhưng nàng có thể cảm nhận được thậm chí mình còn mong chờ xây dựng của khu vui chơi này hơn mấy đại hoàng tử nữa!
Tô Oanh ừm một tiếng, vui vẻ nói chuyện với hai bảo bối về việc ngày mai sẽ chơi như thế nào.
Ba người mẫu tử họ đang nói chuyện say sưa, Trương thư danh đứng ngoài cửa."Nương nương, phía bộ Hình có tin truyền đến."
Nụ cười trên mặt Tô Oanh thoáng nhạt đi, lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa, có một số chuyện nàng không muốn con mình nghe thấy quá nhiều.
"Có chuyện gì?"