Ngày hôm sau Tô Oanh thức dậy từ sáng sớm, nàng ngồi khoanh chân vận công một vòng trước rồi mới mở mắt ra, định bụng đi tìm nước để rửa mặt, sau đó theo quan sai vào thành.
Nhưng khi nàng vừa đứng dậy thì nhìn thấy Lâm Thù Du đứng rụt rè sau lưng, nàng ấy còn suýt chút nữa đụng phải nàng.
"Ngươi đang làm cái gì?"
Lâm Thù Du giật mình, sợ hãi nhìn Tô Oanh: "Không, không có gì."
Tô Oanh nhướng mày, nhìn dáng vẻ của nàng ấy, nếu như tin lời nàng ấy thì nàng chính là kẻ ngốc.
Tô Oanh túm lấy vạt áo của nàng ấy rồi kéo sang một bên, mắt phượng lạnh lùng nhìn nàng ấy: "Lâm Thù Du, ta cho ngươi cơ hội giữ lại cái đầu của ngươi, nói, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Lâm Thù Du sợ hãi ôm chặt lấy đầu nói: "Phu nhân tha mạng, tỳ thiếp tuyệt đối không dám có bất kỳ ý đồ xấu nào với phu nhân và lão gia, là, là có người, có người muốn giết ta."
Tô Oanh thấy ánh mắt nàng ấy sợ hãi không giống như đang nói dối: "Ai, khi nào?"
Lâm Thù Du lắc đầu: "Không, không biết là ai, là, là đêm hôm qua, sau khi tỳ thiếp ngủ thì đột nhiên có người tìm thứ gì đó trên người tỳ thiếp, lúc đó tỳ thiếp bị dọa tỉnh, khi muốn kêu cứu thì tên đó lại bịt chặt miệng của ta lại, sau đó thì đánh ngất ta."
Tô Oanh khoanh tay lạnh lùng nhìn nàng ấy: "Vậy sau khi ngươi tỉnh tại sao lại không nói?"
Lâm Thù Du nói: "Ngày hôm sau tỉnh lại, ta nghĩ bản thân đang nằm mơ, nhưng vừa mới nãy đột nhiên có người va vào ta." Cảm giác cận kề cái chết lại ập đến, nàng ấy mới chắc chắn đêm qua mình thật sự bị người khác tấn công.
"Phu nhân, người, người nhất định phải cứu ta."
So với sự sợ hãi và hoảng loạn của Lâm Thù Du, Tô Oanh lại ung dung nói: "Ngươi có bản lĩnh gì có thể khiến người khác từ ngàn dặm xa xôi nhớ nhung mà chạy đến giết ngươi?"
Lâm Thù Du sững lại, nói quanh co: "Tỳ thiếp cũng, cũng không biết."
Tô Oanh lạnh lùng nhướng mày: "Không nói thật thì cứ chờ chết đi." Nói xong, nàng quay người chuẩn bị rời đi.
Lâm Thù Du nhào tới ôm chặt lấy đùi nàng: "Hu hu hu, phu nhân, ta nói, ta sẽ nói hết."
Tô Oanh ghét bỏ rút chân khỏi tay nàng ấy: "Ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất, không nói thật thì cút đi."
"Vâng vâng, tuyệt đối là sự thật."
Lâm Thù Du buông tay cởi đôi giày thêu đã sớm trở nên tối đen của mình ra, sau đó đưa tay ra sức đào móc bên trong, cuối cùng rút ra một cái chìa khóa, nàng ấy coi chìa khóa như vật quý mà dâng cho Tô Oanh.
Gân xanh trên trán Tô Oanh nổi lên, suýt chút nữa không kìm lại được sự kích động muốn đá nó đi.
"Đây là cái gì?"
"Đây là chìa khóa trong Tàng Vật Các của tỳ thiếp."
Kinh thành có một Tàng Vật Các, trên gác lửng có hơn mười ngàn chiếc tủ, mỗi một chiếc tủ đều được trang bị khóa và chìa đặc biệt, chỉ có một chiếc duy nhất.
Chính vì điều đó mà nhiều người trong Kinh chọn cất đồ của mình trong Tàng Vật Các, vì người tiến vào Tàng Vật Các không cho phép tiết lộ danh tính của mình, nên cho dù là quản lý của Tàng Vật Các cũng không biết trong những ngăn tủ đó có chứa cái gì.
Tính bảo mật và an toàn này khiến cho rất nhiều người thích chi một số tiền lớn để cất đồ vào Tàng Vật Các.
"Ngươi cất thứ gì trong đó?"
Lâm Thù Du hạ thấp giọng nói: "Tất cả chứng cứ Đại Hoàng Tử qua lại với phụ thân ta đều ở trong đó."
"Là thứ có thể kết tội à?"
Lâm Thù Du gật đầu: "Vâng." Vốn nàng ấy muốn dùng chiếc chìa khóa này làm bùa hộ mệnh cuối cùng, nhưng nàng ấy phát hiện có thể bên phía phụ thân đã phát hiện nàng ấy trộm đồ, người đêm qua rất có thể là người của phụ thân.
Vì vậy thay vì để chìa khóa trên người gây nguy hiểm cho mình, không bằng giao cho Tô Oanh. Từ ngày đi theo Tô Oanh, nàng ấy đã sống tốt hơn trước rất nhiều, ít nhất không phải lo lắng mình chết bất đắc kỳ tử ở trên đường.