Tô Oanh nhặt một cọng cỏ dại ở dưới đất, bảo Lâm Thù Du treo chìa khóa lên cỏ dại.
"Nhưng đó chính là phụ thân của ngươi, là người nhà của ngươi, ngươi đưa cho ta và Tiêu Tẫn thứ này, không sợ bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn sao?"
Lâm Thù Du cười khẩy: "Nếu bọn họ coi ta là người nhà, ta cũng sẽ không có ngày hôm nay, ta ở trong mắt bọn họ cũng chỉ là đứa con gái của vợ lẽ có thể tùy ý sử dụng, khi hết tác dụng thì sống chết không quan trọng."
Tô Oanh nhìn sự lạnh lùng trong mắt nàng ấy nói: "Lúc đầu phụ thân của ngươi đưa ngươi vào Tề Vương phủ là để ngươi giám thị Tiêu Tẫn?"
Lâm Thù Du cẩn thận nhìn Tô Oanh, thấy nàng bình tĩnh hỏi thì bèn răng nói: "Phải, tỳ thiếp buộc phải làm vậy, nếu không, bọn họ sẽ đối phó với di nương." Nhưng cuối cùng nàng ấy nhận ra, cho dù nàng ấy ngoan ngoãn nghe lời thì bọn họ vẫn giết di nương.
Vì vậy nàng ấy tìm cơ hội lẻn vào thư phòng của phụ thân, lấy trộm món đồ quan trọng này rồi giấu nó vào Tàng Vật các để phòng lúc bất trắc.
Tô Oanh gật đầu: "Biết rồi, mấy ngày này ngươi chú ý quan sát người bên cạnh, nếu lại phát hiện kẻ đó thì báo cho ta."
"Vâng vâng vâng."
Tô Oanh cầm lấy chìa khóa rồi đi lên xe ngựa, lấy một bình nước khử trùng ở trong tay nải rửa đi rửa lại, sau khi xác định đã sạch sẽ mới đưa chìa khóa cho Tiêu Tẫn.
"Chìa khóa trong Tàng Vật các ở Kinh thành của Lâm Thù Du, nàng ấy nói bên trong có chứng cứ có thể kết tội phụ thân nàng ấy và Tiêu Tuyệt."
Tiêu Tẫn hơi kinh ngạc nhìn chìa khóa trong tay nàng: "Sao bây giờ nàng ấy lại muốn giao lợi thế cuối cùng của mình ra?"
"Nàng ấy nói đêm qua có người lục tìm đồ trên người nàng ấy, nàng ấy sợ chết nên đưa đồ cho ta."
Tô Oanh lấy miếng vải rồi gói chìa khóa lại: "Ngươi có muốn lấy nó không?"
Tiêu Tẫn nhận lấy chìa khóa: "Ta lấy."
Tô Oanh ừ một tiếng, rồi lập tức đứng dậy chuẩn bị vào thành với Lý Đạt.
Lý Đạt thấy Tô Oanh đến, dường như đã luyện thành thói quen, quay người bảo đồng liêu lấy cho nàng một bộ quan phục.
"Tiểu tử ngươi càng ngày càng biết điều."
Lý Đạt toét miệng cười, lúc Tô Oanh cầm quan phục đi thay, hắn ta lại tự tát vào mặt mình một cái: "Không có tiền đồ, nàng là phạm nhân, ngươi cần gì phải cười như thể gặp được tổ tông vậy chứ."
"Ngươi nói cái gì?" Tô Oanh quay sang nhìn Lý Đạt một cách kỳ lạ.
Sắc mặt Lý Đạt căng thẳng, càng cười to hơn: "Không, không có gì."
Tô Oanh lườm hắn ta: "Đi thôi."
"À, được."
Như thường lệ, sau khi Tô Oanh và Lý Đạt vào thành, họ sẽ chia thành hai ngả.
Tô Oanh đi thẳng đến ngân hàng đổi bạc, nhưng nàng không đổi nhiều, nếu không sẽ thu hút sự chú ý của người ta.
Lúc vào cửa hàng, nếu cần chi tiêu số tiền lớn, nàng sẽ thanh toán trực tiếp bằng vàng.
Khi đi ngang qua chợ gia súc, Tô Oanh dừng lại.
Trước đó nàng có mua một ít gia súc bỏ vào trong không gian, nhưng mấy thứ đó sau khi đến Bắc Hoang thì rất khó lấy ra, nghĩ đi nghĩ lại, nàng quyết định đi vào chợ, lúc đi ra trong tay nàng đã dắt theo hai con bò, hai con dê và một sọt gà vịt, cuối cùng khi đi qua chỗ bán xe lại kéo theo một chiếc xe ngựa đi về.
Khác với xe ngựa trước đây, lần này nàng mua một con ngựa kéo to khỏe, có thêm con ngựa này, hiện tại họ đã có ba con ngựa, theo nàng thấy, bất kể đi đâu, đi ra ngoài nhất định phải thuận tiện, nếu không thì làm việc gì cũng sẽ phiền phức.
Lúc Tô Oanh dắt bò dê và xe ngựa đến cổng thành, nàng thấy chỉ có vài tên quan sai đang đẩy xe kéo đợi ở đó, nhưng không thấy bóng dáng Lý Đạt đâu.
Hai tên quan sai nhìn thấy Tô Oanh cũng phải cung kính lễ độ.
"Vương Phi, người mua nhiều gia súc thế."
"Tiểu tử Lý Đạt đâu?"