Một tên quan sai nói: "Sau khi đội trưởng đến nha môn thì bị hộ vệ của Yến Thành gọi đi, đội trưởng dặn bọn ta mang lương khô và nước tiếp tế ra khỏi thành trước."
"Được, chúng ta ra ngoài thành trước."
Lúc Tô Oanh dắt gia súc ra ngoài, mấy đứa trẻ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi vây quanh.
"Mẫu thân, con này, con này là con bò, có cả con dê, là con dê be-be-." Nhị Bảo phấn khích chỉ vào con dê rừng la lên.
"Ừ, đây là dê sữa, nhìn thấy bọt sữa không? Khi nào về bảo Hạ lão gia vắt sữa cho các con uống."
"Sữa dê? Muốn uống sữa dê, muốn uống sữa dê."
Tô Oanh buộc gia súc dưới gốc cây rồi nói với Hạ Thủ Nghĩa: "Hạ đại thúc, ngươi có biết vắt sữa dê không?"
Hạ Thủ Nghĩa cười đứng dậy: "Hễ là thứ có thể ăn được thì đều biết một chút."
Tô Oanh vỗ lên người con dê: "Vậy việc này giao cho Hạ đại thúc, chút nữa những hành lý đó cũng có thể để trên lưng dê bò để chúng vác đi."
"Được."
Tô Oanh nói xong, buộc dây cương vào con ngựa khác rồi lại buộc nó lên trên xe ngựa, hai con ngựa kéo xe sẽ tiết kiệm sức lực hơn, chiếc xe ngựa nàng mua lúc nãy khá rộng và to, cho dù tất cả mọi người ngồi lên thì cũng không thành vấn đề.
Hạ Thủ Nghĩa thấy sữa dê chảy ra bèn nhấc thùng lên vắt sữa, sau đó lấy nồi đun nóng.
Sau khi đun nóng sữa dê, Bạch Sương đổ sữa dê vào mấy cái bát, sau khi bưng cho Đại Bảo, Nhị Bảo và Lâm Sanh mỗi người một bát, lại lấy hai bát đưa cho Điền Mộc.
"Điền đại ca, ngươi bón cho đứa trẻ chút sữa đi, về phần Vãn Nương, phu nhân nói nàng ấy vừa mới sinh, cơ thể rất yếu, phải ăn chút đồ bổ."
"Cảm ơn phu nhân, thật sự cảm ơn phu nhân."
"Uống đi, đứa bé quá nhỏ, không thể bị đói."
Điền Mộc nhận hai bát sữa rồi gật đầu liên tục, trong lòng thầm thề rằng sau này nhất định sẽ bán mạng vì Tô Oanh.
Tô Oanh mua một ít mì thành phẩm ở trong thành, bữa trưa nàng bảo Hạ Thủ Nghĩa nấu mì trứng.
Mùi thức ăn từ phía họ đã thu hút những phạm nhân khác lần lượt nhìn sang. Vài người trong số họ không phải là không muốn đến chỗ Tô Oanh đưa tiền bảo hộ, nhưng họ lại sợ Tô Oanh không nhận, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn xem.
Tô Oanh bưng bát mì lớn ăn ngon lành, đến chỗ này, điều nàng mãn nguyện nhất chính là đồ ăn cho dù không phải cao lương mỹ vị, cũng ngon hơn thực phẩm chế biến sẵn mà nàng từng ăn.
Sau khi ăn no, nàng đến chỗ Thiết Mộc nói: "Nương tử của người thế nào rồi?"
Lúc này Vãn Nương vẫn đang ngủ, Trương Thúy Nương đang giúp chăm sóc, Điền Mộc là đàn ông lớn tuổi, nàng ấy lo hắn chăm sóc không tốt.
"Phu nhân, Vãn nương nàng ấy vừa mới tỉnh, sau khi ăn xong lại ngủ tiếp rồi."
Tô Oanh ừ một tiếng: "Ngươi bế nàng ấy lên xe ngựa phía trước đi, Thúy Nương, ngươi đi theo giúp đỡ chăm sóc."
Trương Thúy Nương gật đầu: "Vâng."
"Điền Mộc, ngươi biết lái xe không?"
"Biết, biết."
"Vậy ngươi lái xe đi."
"Vâng, vâng."
Sau khi bàn giao xong, Tô Oanh ôm hai túi sữa nhỏ và Lâm Sanh lên xe ngựa khác.
Giang Dương thấy vậy bèn muốn đi lên đỡ Tiêu Tẫn, nhưng Tiêu Tẫn lại nhìn hắn ta với ánh mắt ngươi cách xa ta ra một chút.
Khóe mắt Giang Dương co giật, nháy mắt thấy Tô Oanh đi đến bèn im lặng quay người rời đi.
Từ khi Vương phi thay đổi, Vương gia cũng trở nên kỳ lạ!
Tô Oanh rất tự nhiên bước đến đỡ Tiêu Tẫn dậy.
Tiêu Tẫn cũng rất phối hợp gần như dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người nàng. Mặt muốn áp sát vào mặt nàng.
"Chân của người đừng dùng lực, vịn vào ta là được."
Tiêu Tẫn khẽ ừ một cách yếu ớt.
Tô Oanh không mượn sức mạnh của vô cùng chi lực, vì vậy nàng cảm nhận chân thực trọng lượng của Tiêu Tẫn.
Nàng cau mày nói: "Có phải người tăng cân rồi không, sao còn nặng hơn cả lợn rừng thế?"
Gân xanh trên trán Tiêu Tẫn nhảy lên, âm thanh dường như thoát ra khỏi cổ họng: "Ngươi khiêng một con lợn rừng khi nào?"